1
Trước kỳ thi đại học, tôi và thanh mai trúc mã có một giao ước.
Nếu câu cuối cùng trong đề toán đại học là đáp án D, chúng tôi sẽ ở bên nhau.
Thế nên, vào ngày công bố đáp án, tôi nóng lòng muốn báo tin cho cậu ấy.
Nhưng khi đến trước cửa phòng, tôi thấy cậu ấy đang cầm điện thoại, chia sẻ tin nhắn giữa chúng tôi cho người khác cùng xem:
“Chẳng qua là một cái cớ để từ chối thôi, không ngờ đáp án thật sự là D. Cô ta thật dễ bị lừa, nói một câu hứa hẹn bâng quơ thôi mà cũng tin là thật.”
Khi đó tôi mới biết, cậu ta luôn căm ghét tôi vì nghĩ do tôi mà mối tình đầu của mình phải nghỉ học, khiến hai người chia tay.
Cái gọi là giao ước ấy, chỉ là công cụ để cậu ta khiến tôi bẽ mặt trước mọi người.
1.
Khi đáp án đề thi toán đại học được công bố, tôi hưng phấn đến mức va vào chân bàn.
Cơn đau và niềm hạnh phúc đan xen hoà vào nhau, tôi vội vàng lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Giang Lê Kim.
[Cậu ở đâu? Đáp án đề thi đại học đã công bố rồi, chúng ta gặp nhau nhé?]
Vừa nhắn xong, tôi chạy ngay đến phòng thay đồ, chọn đi chọn lại suốt một lúc lâu, nhưng lại sợ bỏ lỡ tin nhắn của Giang Lê Kim, vậy nên đã vội vã quay lại phòng và mở điện thoại.
Trên mục ghim xuất hiện một chấm đỏ nổi bật, tôi nhanh chóng mở lên xem.
Giang Lê Kim đã gửi một địa chỉ.
Đó là một câu lạc bộ mà cậu ấy thường lui tới.
Tôi gần như trả lời ngay lập tức:
[Được, tớ đến ngay đây.]
Xe bus mãi vẫn chưa đến, vậy nên tôi bắt taxi đi.
Trên đường, tôi bồn chồn không yên, liên tục chỉnh lại chiếc váy xem có gọn gàng không, kiểm tra lại xem son trên môi có bị lem không.
Xe dừng ngay trước cửa câu lạc bộ, trả tiền xong, tôi liền chạy ngay đến vị trí phòng mà Giang Lê Kim đã nhắn.
Hít thở sâu vài lần, vừa định đẩy cửa, bỗng nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười đùa:
“Chỉ là đáp án thi đại học được công bố thôi mà, cô ta vui y như lúc biết kết quả thi vậy.”
Tôi bỗng khựng tay lại.
Nhìn qua khe cửa, tôi thấy Giang Lê Kim ngồi ở vị trí trung tâm, đôi chân dài vắt chéo, thân mình ngả về sau.
Điện thoại của cậu ấy nằm trên bàn phía trước mặt, mấy nam sinh bên cạnh liền cầm lấy xem.
Nam sinh vừa nói chuyện chính là người bạn thân nhất của Giang Lê Kim hồi cấp 3.
Giang Lê Kim nói với giọng điệu lười biếng:
“Kéo lên trên mà xem.”
Ngay sau đó vang lên một tràng cười chế giễu.
“Hóa ra ước mơ thành sự thật rồi à, sức hút của Lê ca vẫn không giảm đi chút nào.”
Giang Lê Kim lấy lại điện thoại từ tay họ, giọng cười nhạo:
“Hồi đó cô ta cứ bám riết hỏi về tương lai của hai đứa, chán chết đi được.”
Cậu ta nhíu mày, vẻ mặt hối hận:
“Chỉ là cái cớ không muốn ở bên nhau thôi mà, ai ngờ đáp án thật sự là D.”
Mấy người anh em bên cạnh lo lắng hỏi:
“Thế giờ làm sao, chẳng lẽ Lê ca phải ở bên con bé ‘xe tăng’ đó à?”
“Hình như hoa khôi trường vừa tỏ tình với cậu sau khi thi đại học xong đúng không?”
“Cái này còn phải hỏi sao, tất nhiên là chọn hoa khôi rồi!”
….
“Đúng là không có gì để so sánh.” Giang Lê Kim vừa nghịch điện thoại vừa thản nhiên nói.
“Mấy người các cậu không biết à, Lê ca của chúng ta mới tán đổ hoa khôi mấy hôm trước đấy.”
“Ái chà, chúc mừng Lê ca!”
“Thế còn Ôn Oanh thì sao? Dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau mà.”
Nghe nhắc đến tôi, Giang Lê Kim lập tức tỏ vẻ khó chịu:
“Lớn lên cùng nhau, nhìn nhiều đến phát ngán rồi. Hơn nữa hứa hẹn với cô ta chỉ là nói bâng quơ thôi, cô ta lại coi là thật. Nếu không phải vì mối quan hệ giữa hai gia đình, tôi đã chẳng muốn qua lại với cô ta từ lâu rồi.”
Những người khác hùa theo:
“Đúng vậy, cô ta không biết tự lượng sức sao, Lê ca và hoa khôi mới là trời sinh một cặp.”
“Lê ca, bao giờ đưa chị dâu ra mời tụi này ăn cơm vậy?”
“Cô ấy sắp đến rồi.”
…
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, sững sờ rất lâu.
Đến khi bừng tỉnh, tôi cảm thấy lòng mình trống rỗng.
2
Tôi đã thầm yêu Giang Lê Kim suốt 5 năm.
Năm lớp 8, tôi là một cô gái hướng nội, thường xuyên trở thành đối tượng trêu chọc của các nam sinh trong lớp.
Khi đến kỳ kinh nguyệt, bọn nó tự tiện lục túi xách của tôi, lấy băng vệ sinh ra rồi cười đùa tục tĩu.
Những ngày như thế cứ tiếp diễn, khiến tôi cảm thấy tủi thân vô cùng.
Cho đến một ngày, Giang Lê Kim mang bánh ú mà dì Giang gói đến cho tôi, vô tình thấy các bạn trong lớp đang trêu chọc tôi.
Cậu ấy không do dự tiến đến, đấm thẳng vào mặt nam sinh đang cười đùa:
“Nói năng cho đàng hoàng, không nói được thì cắt cái miệng đi.”
Hồi đó, Giang Lê Kim là một học sinh nổi loạn, thường bỏ học, đánh nhau, nổi tiếng là học sinh cá biệt ở trường A.
Mọi người trong trường đều biết tên cậu ấy và không một ai dám đụng đến, vậy nên nam sinh kia thấy Giang Lê Kim liền im bặt.
Giang Lê Kim giật lại đồ của tôi từ tay hắn ta:
“Đây là bạn tao, tránh xa ra.”
Từ đó, không ai dám bắt nạt tôi nữa.
Giang Lê Kim thi thoảng đến tìm tôi ăn cơm cùng, tan học lại cùng tôi về nhà.
Cậu ấy cười đùa, choàng vai tôi và nói:
“Có tôi bảo vệ, không ai dám bắt nạt cậu đâu.”
Cậu ấy cũng không ngại giành lại tài liệu ôn tập từ những kẻ có ý đồ xấu và nói:
“Đại học bá, cậu chỉ cần tập trung học thôi.”
Từ lúc đó, trong lòng tôi đã nảy sinh một tình cảm nhỏ bé.
Tôi bắt đầu hy vọng rằng Giang Lê Kim sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi.
Tôi thậm chí còn cố ý ở lại sau giờ học để học bài cùng cậu ấy, mua thêm một bộ đề bài tập và chép lại bài giảng hai lần rồi lén bỏ vào cặp cậu ấy.
May mắn thay, nỗ lực của tôi cũng có kết quả.
Giang Lê Kim rất thông minh, chỉ trong năm lớp 9 đã bắt kịp và cùng tôi vào trường trọng điểm.
Nhưng không biết từ khi nào mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Dù chúng tôi không học cùng lớp, nhưng Giang Lê Kim quá nổi tiếng, hầu như ở đâu tôi cũng nghe thấy tên cậu ấy.
Cậu ấy có trí thông minh vượt trội, chỉ cần cố gắng một chút là từ cuối lớp leo lên top 10 toàn khối.
Đường nét khuôn mặt cậu ấy ngày càng sắc sảo, chiều cao cũng vọt lên 1m80, nên nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán của các nữ sinh trong trường.
Lúc nào cũng có người lén gửi thư tình, theo dõi cậu ấy chơi bóng hay học cùng.
Còn tôi là người mờ nhạt nhất trong số đó.
Cậu ấy là kiểu người thiên tài, hào quang của cậu ấy chắc chắn lấn át những người chỉ biết nỗ lực như chúng tôi.
Cậu ấy dễ dàng trở thành thủ khoa của trường, còn tôi dù đã cố gắng hết sức cũng chỉ đạt được hạng nhì.
Nhưng tôi vẫn vui vì khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng gần, nghĩa là tương lai của tôi và cậu ấy cũng có cơ hội.
Chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè.
Một ngày nọ, tôi nghe tin Giang Lê Kim đánh nhau và bị thương, tôi liền trốn tiết tự học để đến lớp cậu ấy.
Nhưng trên đường tìm cậu, tôi bất ngờ nhìn thấy cậu ấy đang hôn một cô gái khác trong cầu thang thoát hiểm.
Cô gái ấy rất gầy, đôi chân còn nhỏ hơn cả cánh tay của tôi.
Tôi nhìn lén thấy dáng vẻ bối rối đứng đấy của cô ấy cùng với khuôn mặt đỏ bừng.
Thật ra, cô ấy là học sinh nghèo trong lớp, nghe nói các nữ sinh trong lớp không thích và thậm chí còn cô lập cô ấy.
Cô ấy nhỏ giọng hỏi:
“Giang Lê Kim, vết thương trên mặt cậu không sao chứ?”
Giang Lê Kim chỉ vào vết thương trên mặt mình, giọng đùa cợt:
“Cậu hôn một cái là hết đau ngay.”
Vết thương trên mặt cậu ấy vẫn còn, nhưng không hề có dấu hiệu đau đớn.
Cậu ấy ôm eo cô gái nọ, giọng nói trêu chọc:
“Ngoan nào, nhắm mắt lại.”
Rồi nụ hôn của họ ngày càng sâu hơn, đến khi cô gái đó thở gấp vì thiếu dưỡng khí, cậu ấy mới buông ra.
“Suy nghĩ về việc ở bên tôi nhé? Sau này sẽ không ai bắt nạt cậu nữa.”
Cô gái đỏ mặt gật đầu, nhưng ánh mắt cô bất chợt nhìn thấy tôi, khuôn mặt cô ấy lập tức đơ lại.
Giang Lê Kim nhìn theo ánh mắt của cô ấy và thấy tôi, ban đầu có vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cậu ấy lại trở về với dáng vẻ ngang ngược thường ngày.
“Không sao, đây là bạn từ nhỏ của tôi.”
Cô gái đó không xấu, nhưng cũng không thật sự đẹp.
Đôi mắt cô ấy to, làn da vì thiếu dinh dưỡng mà trở nên vàng vọt, bộ đồng phục xanh trắng càng khiến làn da cô ấy thêm tối màu, mái tóc của cô ấy cũng có phần khô xơ.
Giọng cô ấy khẽ run:
“Chào cậu, mình tên là Lý Nhạc.”
Tôi cố kéo nhẹ khóe miệng, che giấu cảm xúc và mỉm cười đáp lại:
“Chào cậu, mình là Ôn Oanh.”
Giang Lê Kim khoác vai cô gái bằng một tay và nói:
“Ôn Oanh, để tôi giới thiệu, đây là bạn gái của tôi. Cô ấy hơi nhát, cậu đừng dọa cô ấy nhé.”
Hai chữ “bạn gái” từ miệng Giang Lê Kim thốt ra như một nhát dao cứa mạnh vào tim tôi.
Cảm giác nghẹt thở bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể.
Lý trí bảo tôi rằng lúc này nên rời đi, nhưng đôi chân của tôi như bị đổ chì, cứ đứng yên một chỗ không thể di chuyển.
Lý Nhạc và tôi có quá nhiều điểm tương đồng từ thời trung học.
Nhưng sự bảo vệ của Giang Lê Kim dành cho cô ấy là vì thích, còn với tôi, chỉ là vì tình bạn.
Vì vậy, tôi đành đè nén cảm xúc của mình xuống đáy lòng và tự nhủ rằng từ đầu không nên có hy vọng.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy Giang Lê Kim chở Lý Nhạc về nhà, tim tôi vẫn nhói đau như bị kim chích.
Đau đến mức tôi không thể giả vờ như không có chuyện gì khi gặp họ.
Vì thế, tôi bắt đầu né tránh.
Tôi tránh giờ về của Giang Lê Kim, tránh xuất hiện ở những nơi cậu ấy có mặt.
Tình trạng này kéo dài hơn một tháng.
Trong kỳ thi cuối kỳ lớp 10, điểm số của Giang Lê Kim đột ngột rớt xuống ngoài top 100, kết quả này thậm chí rất khó để đạt đủ điều kiện vào một trường đại học hạng thường.
Vì điều này, mẹ của Giang Lê Kim đã tìm gặp tôi để hỏi lý do.
Tôi chỉ lắc đầu, đáp:
“Cháu không rõ lắm, lâu rồi cháu không gặp cậu ấy.”
Sau đó, tôi nghe nói rằng chuyện giữa Giang Lê Kim và Lý Nhạc đã bị phát hiện.
Lý Nhạc thậm chí còn bị bố tát trước mặt mọi người và bắt cô ấy chuyển trường.
Giang Lê Kim cũng có mặt tại đó, suýt nữa đánh nhau với giáo viên chủ nhiệm.
Cuối cùng, cậu ấy cũng bị kỷ luật và phải nghỉ học một thời gian.
Từ đó, tôi và Giang Lê Kim ít liên lạc hơn, chỉ thỉnh thoảng nghe nói cậu ấy lại yêu một cô gái khác rồi chia tay.
Cho đến trước kỳ thi đại học, tôi đang ngồi ôn bài trên bãi cỏ lớn của trường thì nghe thấy có một cô gái đang tỏ tình với Giang Lê Kim.
Cậu ấy chỉ vào tôi đang đứng ôm sách dưới gốc cây.
“Thích tôi à? Cậu nghĩ cậu là Ôn Oanh sao.”
Khoảnh khắc đó, tôi không biết mình nên hoảng sợ hay phấn khích nhiều hơn.
Cậu ấy bước đến gần tôi, một cách tự nhiên, khoác tay lên vai tôi và nói với cô gái kia:
“Nếu cậu là Ôn Oanh, tôi có thể suy nghĩ lại.”
Đợi đến khi cô gái kia rời đi, Giang Lê Kim vẫn chưa buông tay.
“Ôn Oanh, cậu thấy tôi thế nào? Chúng ta là thanh mai trúc mã, có khi bố mẹ đã sớm muốn chúng ta ở bên nhau rồi.”
Tim tôi bỗng nhiên đập mạnh khi nghe những lời nói ấy.
Tối hôm đó, tôi đã chỉnh sửa rất lâu một tin nhắn tỏ tình trong khung trò chuyện.
Nhưng cuối cùng, tin nhắn từ phía bên kia lại đến trước:
“Nếu đáp án câu cuối cùng trong bài toán thi đại học là D, chúng ta sẽ ở bên nhau nhé?”
3.
Cậu ấy đã sớm biết tôi thích cậu ấy, nhưng lại xem việc trêu đùa tôi rất thú vị, hệt như trêu đùa một con khỉ.
Khi cảm thấy không còn hứng thú, cậu ấy lại đem tình cảm chân thành của tôi ra làm trò cười để chia sẻ với bạn bè.
Tôi dần bình tĩnh lại, lau khô nước mắt nơi khóe mi, rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Lê Kim:
“Mình có việc đột xuất, không đến được.”
Sau khi gửi tin nhắn, tôi quay người định rời đi, nhưng ngay lúc đó một hương nước hoa nồng nặc xộc vào mũi.
Trước mặt tôi là gương mặt hoàn hảo không tì vết của hoa khôi Cố Vi.
Thấy tôi, cô ấy nhíu mày:
“Ôn Oanh? Cậu làm gì ở đây?”
Cô ấy liếc nhìn vào trong phòng câu lạc bộ, dường như hiểu ra điều gì đó, cố tình nói lớn tiếng hơn:
“Chẳng lẽ cậu định tỏ tình với Giang Lê Kim?”
Giọng cô ấy vang to, khiến mọi người trong phòng đều nghe thấy và hướng mắt về phía tôi.
Tôi cảm thấy như bị đóng băng dưới ánh mắt của Giang Lê Kim, lại giống như một con chuột đáng xấu hổ.
Trong phòng, ánh mắt mọi người nhìn tôi đầy phán xét, như thể họ vừa chứng kiến điều gì đó rất thú vị.
Giang Lê Kim cười nhạt, vẫy vẫy điện thoại:
“Đã đến rồi thì vào chơi đi?”
Tôi cúi đầu nhìn vào điện thoại của mình:
“Mình có việc đột xuất, các cậu cứ chơi đi.”
Ánh mắt Giang Lê Kim lướt qua chiếc váy của tôi, rồi cậu ấy cười khinh miệt:
“Có việc gì vậy?”
Cậu ấy đứng thẳng dậy, bước từng bước về phía tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng gần.
Khi chỉ còn cách tôi một khoảng ngắn, cậu ấy dừng lại, nhìn tôi từ trên cao:
“Ôn Oanh, cậu mặc như thế này đến đây để tìm tôi?”
Cậu ấy từ từ cúi đầu, môi cậu ấy gần như chạm vào mặt tôi.
Ngay lúc đó, cậu ấy đột ngột đưa tay ra và kéo cô gái bên cạnh vào lòng:
“À, tôi quên chưa giới thiệu, đây là Cố Vi, bạn gái của tôi.”
Giang Lê Kim ôm Cố Vi rồi hôn nhẹ lên trán cô ấy.
Cô ngượng ngùng, đánh nhẹ vào ngực cậu ấy một cái.
“Ôn Oanh, mình biết cậu và Giang Lê Kim lớn lên cùng nhau, chắc chắn tình cảm rất tốt. Mình tin rằng cậu hiểu rõ Giang Lê Kim, sau này còn có nhiều điều mình cần nhờ cậu chỉ dạy. Chúng ta kết bạn qua điện thoại nhé?”
Tôi không muốn kết bạn với cô ấy.
Nhưng bây giờ, nếu tôi từ chối, chẳng khác nào khẳng định rằng tôi thích Giang Lê Kim.
Tôi không đủ dũng cảm để thừa nhận điều đó.
Vậy nên tôi cố níu giữ chút tôn nghiêm cuối cùng, miễn cưỡng mở mã QR lên:
“Được.”
Một người trong phòng cười nham hiểm:
“Hoa khôi, cậu kết bạn với cô ấy làm gì? Cô ấy và Lê ca của chúng ta còn có một lời hứa hẹn nữa đấy, đúng không?”
“Hứa hẹn gì cơ? Mình không biết.” Cố Vi tò mò hỏi.
Một người khác cười bí hiểm:
“Nếu câu cuối cùng trong bài toán thi đại học là D, thì Lê ca sẽ phải ở bên Ôn Oanh.”
“Hình như đáp án đúng là D thật…”
Cố Vi cắn môi, nhìn sang Giang Lê Kim, dường như chờ đợi cậu ấy phủ nhận.
Giang Lê Kim nhìn tôi rồi thản nhiên dời mắt đi:
“Chỉ là đùa thôi mà. Ôn Oanh, cậu chắc cũng không coi là thật, đúng không?”
Cố Vi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, xác định được một điều: Giang Lê Kim chắc chắn là cố ý.
“Giang Lê Kim, trêu đùa tôi có vui không?”
Giang Lê Kim cười nhạo:
“Cậu giận rồi à? Xem ra cậu coi là thật rồi.”
Nói xong, cậu ấy bất ngờ kéo tôi vào lòng, đẩy tôi ngã xuống ghế sô pha.
Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhè nhẹ trên người cậu ấy.
Tôi vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng cậu ấy lại giữ chặt:
“Cậu cố tỏ ra tội nghiệp như vậy chẳng phải muốn tôi làm thế này sao? Hay là cậu muốn tiến xa hơn, chẳng hạn như một nụ hôn?”
Giang Lê Kim nhếch môi, gương mặt đẹp trai của cậu ấy chỉ còn cách tôi một khoảng rất ngắn, đôi môi cậu ấy nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi.
Tôi cố tránh đi, nhưng khuôn mặt lại bị bàn tay to lớn của cậu ấy giữ chặt.
“Cậu có nghĩ tôi định hôn cậu không?”
Tôi cắn chặt môi, cảm giác xấu hổ làm tôi muốn vỡ òa.
Xung quanh, mọi người đang dõi theo với ánh mắt chế giễu.
“Vậy cậu vội vàng đến đây, còn tô son môi, là để làm gì?”
Tôi quay mặt đi:
“Tôi… có hẹn.”
“Ồ? Vậy sao? Là ai? Để anh đây kiểm tra giúp xem nào?”
Tôi bối rối tìm kiếm một cái tên, nhưng chẳng có ai phù hợp.
Lời nói dối của tôi, chỉ một chốc là đã bị lật tẩy.
Giang Lê Kim bật cười:
“Ôn Oanh, cậu chẳng thành thật chút nào.”
Tôi giống như một chú hề nhỏ bé, bị người khác bóc trần tất cả những bí mật, bị chế nhạo ngay trước mặt mọi người.
Tất cả sự tự tôn của tôi bị xé toạc ra, bày trước mắt cậu ấy, không chút giấu giếm, không còn một chút tôn nghiêm nào.
Bất ngờ, cánh cửa phòng câu lạc bộ bật mở.
Một bóng dáng cao ráo hiện ra trước mặt tôi.
“Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn.”