Truyện Zui
Đăng nhập Đăng ký

3

  1. Nhà
  2. Tất cả truyện
  3. Chồng tôi là cao thủ giả nai
  4. Chương 4
Chương trước
Chương sau

8.

Thứ Hai phải đi công tác, tôi đang thu dọn hành lý trong phòng ngủ.

Kỷ Minh Xuyên đứng bên cạnh, phụ giúp.

“Đi đâu đấy, xa không?”

“Thành phố C, bên tỉnh kế bên thôi.”

“Thành phố C?”

Anh khựng lại giữa chừng.

Tôi giả vờ ngơ ngác: “Sao thế?”

“Anh cũng đúng hôm đó phải đến thành phố C, vợ ơi, tụi mình có thể đi cùng nhau đó!”

“Trùng hợp thật luôn.”

Kỷ Minh Xuyên phấn khích móc điện thoại ra, lập tức đổi vé tàu:

“Em đi chuyến mấy giờ? Ngồi ghế nào? Anh đặt ngồi sát bên luôn.”

Tên ngốc này còn vui sướng nữa kìa.

“Chuyến chín giờ sáng.”

“Anh đi công tác hả? Công ty cử đi à?” – Tôi lượn vòng hỏi dò.

“Ừ, gặp một khách hàng thái độ khó chịu, xử lý chút vấn đề hậu mãi.”

Anh nói dối mà mặt không biến sắc.

Cái này thì giống y chang bộ dạng cãi nhau online của hắn rồi đấy.

“Hả? Khách hàng gì mà mặt to thế, anh là phó tổng công ty rồi mà còn bắt anh đi xử lý mấy vụ kiểu này sao?”

Tôi ngoài mặt mở to mắt đầy ngạc nhiên, trong bụng thì lật trắng mắt lên trời.

“Đúng đó, ông ta cực kỳ khó ưa, mắng anh cả đống. Từ trước đến giờ anh chưa gặp ai vô văn hóa đến vậy.”

Rồng ẩn thì tất có phượng ẩn.

Dựa trên quy luật tương hỗ về “tư cách đạo đức”, tôi chỉ có thể nói: kẻ tám lạng, người nửa cân.

“Vợ à, nếu có ai đó nói xấu anh sau lưng, em nhất định đừng tin nhé.”

Tôi: “…”

Đúng là lúc người ta cạn lời thì chỉ còn biết cười.

Tôi kéo mép cười nhạt, quay người vào nhà tắm.

Vừa vào đã lấy điện thoại ra, gửi cho cái tài khoản phụ kia một hình… tay giơ ngón giữa.

【Sáu giờ tối mai. Trễ là khỏi gặp.】

9.

Tôi thật sự đi gặp khách hàng.

Còn Kỷ Minh Xuyên thì chắc suốt buổi chỉ ru rú trong khách sạn.

Chán tới mức cứ liên tục gửi cho tôi mấy cái sticker kiểu trung niên — kiểu mà chỉ nhìn lướt qua cũng chẳng buồn rep lại.

Còn một tiếng nữa mới tới giờ hẹn.

Tôi đang ở trung tâm thương mại chọn kính râm.

Lúc này, cái tài khoản bị tôi gỡ chặn hôm trước lại bắt đầu lắm lời:

【Tôi tới nơi rồi, cô nhanh chân lên.】

【Dạo gần đây cô không tiếp tục đi phá đám vợ tôi nữa chứ? Tôi thấy cô ấy đối xử với tôi tốt lại rồi đấy.】

【Hừ, mà kể cả cô có gửi hết ảnh đoạn chat đi, vợ tôi cũng chẳng thèm để ý đâu.】

【Cô ấy rất thích tôi.】

Tự tin thật sự.

Nhưng tôi chỉ cần nhẹ nhàng thả một câu:

【Vợ anh có biết anh hút thuốc, uống rượu không? Tôi đã lưu lại mấy bài đăng rồi, hí hí.】

Phía bên kia lập tức sụp đổ:

【???】

【Cô mẹ nó không định nói luôn chuyện đó đấy chứ?】

Tôi lấy thêm một chiếc khăn choàng, quấn lên đầu, che kín cả miệng.

Rồi đeo kính râm lên, soi lại trong gương, chắc chắn không dễ gì để Kỷ Minh Xuyên nhận ra mình.

【Chưa nói.】

【Nhưng thêm tiền thì tôi sẽ không nói.】

Phía kia im lặng.

Sau mười phút chắc là đấu tranh tư tưởng dữ dội, cuối cùng cũng chỉ gõ ra đúng một câu:

【Bao nhiêu.】

Xem ra… có tiền thật đấy.

10.

Tới quán cà phê, tôi tìm được chỗ ngồi số ba.

Nhìn quanh một lượt đầy cảnh giác, rồi mới rón rén ngồi vào bàn cạnh cửa sổ.

Cứ tưởng Kỷ Minh Xuyên sẽ ngẩng cao đầu mà bước vào, dù gì trên mạng cũng oai phong như thể không sợ trời không sợ đất.

Ai ngờ anh ta cũng đeo kính râm, khẩu trang, mũ lưỡi trai — toàn thân đen tuyền, chẳng khác gì tội phạm đang lẩn trốn.

“Chân què bị đá vô cái chân lành ấy à?”

Anh ta cố ý hạ thấp giọng, nghe rõ ràng có chút chột dạ.

Tôi cố nhịn cười, hỏi lại:

“Anh là… Gà Ủ Rũ To Xác?”

Khoan, Gà Ủ Rũ To Xác?

Cái tên gì như lời nguyền vậy trời.

Cãi nhau cả năm trời, giờ mới phát hiện biệt danh mạng của ảnh còn dị hơn cả cái tên tôi xài.

“Đây là hợp đồng. Ký đi.”

Tôi giấu tay trong tay áo, từ từ đẩy tờ giấy qua.

Giọng cũng ráng kìm lại cho giống:

“Anh không phải từng nói vợ anh không để tâm sao? Vậy sao lại tăng thêm tiền thế này?”

“Tôi chỉ muốn vợ tôi thấy tôi là một người chồng hoàn hảo, không được à?”

Anh khoanh tay, tựa vào ghế sô pha, dần dần tỏ ra ngạo nghễ hơn.

“Nhưng anh đang giả vờ mà. Lỡ một ngày nào đó bị phát hiện thì sao?”

Tôi bắt đầu tận hưởng cái cảm giác ‘xem kịch’.

Kỷ Minh Xuyên nhíu mày, khẽ tặc lưỡi:

“Bị phát hiện? Ngoài cô đi mách lẻo thì còn ai phát hiện nổi?”

“Hừ, nhưng nếu lỡ thật sự bị vợ tôi bắt gặp, chắc tôi chỉ có cách… tìm dây thừng tự xử cho xong…”

Vừa dứt câu, tôi lập tức kéo khăn choàng và kính râm xuống.

“Anh tính treo cổ hả? Thế thì tôi phải gọi sẵn 115 cho anh nhỉ?”



Chương trước
Chương sau
  • Trang chủ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Mất mật khẩu?

Xin vui lòng nhập mật tên và địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo ra một mật khẩu mới qua email.

wpDiscuz