2
5.
Nhìn dòng tin nhắn đó, tôi sững người.
Đại ca và ba có gì mà xung đột?
Kỳ lạ, lúc nãy tôi có nhắc đến chữ “ba” sao?
Tôi kéo lên kiểm tra lại đoạn tin nhắn trước đó.
Không hề.
Vậy chẳng lẽ, từ đầu Lâm Húc Trì không hề muốn làm đại ca mèo… mà muốn làm ba của nó?
Trong đầu tôi bỗng hiện lên một đoạn ký ức.
Lúc mèo nhà tôi phá hỏng đồ trong cửa hàng anh ấy, không những không bị bắt bồi thường.
Mà còn được nhận vào làm linh vật của cửa hàng.
Tôi bừng tỉnh.
Hóa ra là vì thích mèo nhà tôi, nên anh ấy muốn làm “ba” của nó sao!
Tôi nhắn lại:
[Không xung đột đâu, tôi đồng ý để anh làm ba của nó.]
Có thêm một người cưng chiều nó, tôi vui còn không hết.
Sao lại không đồng ý chứ?
Lâm Húc Trì dường như rất kích động, tin nhắn gửi tới có phần lộn xộn hơn bình thường.
[Tôi… tôi thực sự có thể sao? Em thật sự đồng ý để tôi làm ba của nó à?]
Tôi không hiểu lắm vì sao anh ấy lại kích động như vậy.
Chẳng phải chỉ là kiểu làm cha nuôi của mèo thôi sao?
Nhưng tôi vẫn chắc chắn trả lời:
[Ừ, tôi đồng ý.]
Anh ấy vui đến mức gửi liên tiếp mấy phong bao lì xì cho tôi.
Ghi chú bên dưới:
[Tiền lì xì đổi cách gọi của mèo con.]
Tôi bấm nhận, rồi giật mình.
Tổng cộng… hai mươi nghìn tệ!?
Tôi đúng là đã tìm được cho mèo con một ông bố vừa giàu vừa hào phóng rồi!
6.
Lần nữa đưa mèo con đi “làm việc”, tôi tiện thể ghé tiệm của Lâm Húc Trì mua ít đồ ăn vặt cho mèo.
Dạo này mèo nhà tôi rất thích ăn đồ ăn trong cửa hàng này.
Chọn xong, tôi đi đến quầy thanh toán.
Lâm Húc Trì đang đứng quầy thu ngân, tính tiền cho tôi.
“Chỉ lấy từng này thôi à?” Anh ấy hỏi.
Thỉnh thoảng, anh ấy cũng trực tiếp đứng quầy.
Lúc này, mèo nhà tôi lững thững bước đến.
Tôi ôm nó lên, nhìn sang Lâm Húc Trì, rồi nói với nó:
“Con à, đây là ba con đó, biết không?”
Tiền lì xì đổi cách xưng hô không thể nhận không được.
Nghe tôi nói, mặt Lâm Húc Trì lập tức đỏ bừng.
“Ừm… Ba đây.”
Anh ấy đỏ mặt quét xong mã sản phẩm, rồi nói với tôi:
“Tổng cộng là một trăm tệ, để tôi quét mã cho em nhé.”
“À, được ạ.”
Tôi đưa điện thoại ra, nhưng đúng lúc này, một bàn chân mèo đột nhiên ấn lên màn hình tôi.
“?”
Tôi đầy thắc mắc, cúi đầu theo hướng bàn chân đó.
Là mèo nhà tôi.
Nó đang duỗi chân ra ngăn tôi thanh toán.
“Sao vậy?”
Mèo con kêu vài tiếng.
Tôi nghe không hiểu, nhưng Lâm Húc Trì đứng bên cạnh dịch lại:
“Mèo nhà em nói đợi một chút rồi hãy trả tiền.”
À, thì ra là vậy.
Biết tiếng mèo đúng là lợi hại ghê.
Tôi thu lại điện thoại, quan sát nó nhảy lên quầy thu ngân, bắt đầu “giao tiếp” với Lâm Húc Trì bằng tiếng mèo.
Sau khi nghe xong, Lâm Húc Trì bật thốt lên:
“Xin lỗi, hiện tại cửa hàng không có chương trình giảm giá nào cả.”
Ồ…
Hóa ra mèo ngăn tôi thanh toán là để giúp mẹ nó hỏi xem có khuyến mãi không, muốn giúp tôi tiết kiệm tiền à.
Tôi đột nhiên có cảm giác “Con gái tôi lớn rồi!”, cảm động không nói nên lời.
Nhưng nó vẫn chưa chịu từ bỏ, tiếp tục “thương thảo” với Lâm Húc Trì.
Anh ấy cũng kiên nhẫn dùng tiếng mèo đáp lại.
Tôi, người không hiểu gì, chỉ có thể ngồi xem hai “bên” trao đổi.
Trong suốt cuộc trò chuyện, Lâm Húc Trì thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi, mặt ngày càng đỏ.
Tôi: “?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
7.
Mãi một lúc sau, cuộc đàm phán giữa một người một mèo mới kết thúc.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của mèo con, rõ ràng nó đã thành công.
Còn Lâm Húc Trì…
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Anh ấy đang mím chặt môi, trông có vẻ hơi khát.
Mặt vẫn đỏ như quả cà chua chín.
Một sự ngại ngùng ngô nghê không nói nên lời.
Lâm Húc Trì cúi đầu thao tác trên máy thanh toán, tránh nhìn thẳng vào tôi.
“Tôi… giảm cho em 50%, chỉ cần trả 50 tệ thôi.”
Nghe thấy con số này, tôi hơi sững người.
Không ngờ khả năng đàm phán của mèo nhà tôi lại cao siêu đến vậy.
Thậm chí còn thương lượng được giảm nửa giá!
Nó vừa giúp tôi tiết kiệm một nửa số tiền luôn rồi!
Sau đó, chuyện này cứ lặp lại nhiều lần.
Chỉ cần tôi đến cửa hàng mua đồ ăn vặt cho mèo, mèo nhà tôi lại túm lấy Lâm Húc Trì líu lo cả buổi.
Và tôi… lại được giảm 50%.
Thấy hai “người” nói chuyện rôm rả, đôi khi tôi cũng muốn tham gia vào.
Nhưng khổ nỗi, tôi không biết nói tiếng mèo, cũng chẳng nghe hiểu được.
Cho đến khi trong đầu tôi vụt qua một ý tưởng.
Sao mình không mua máy phiên dịch tiếng mèo nhỉ?
8.
Nói là làm.
Tôi lập tức đặt mua một chiếc máy phiên dịch tiếng mèo trên mạng.
Đó là một ứng dụng, có thể dịch tiếng mèo sang tiếng người và ngược lại.
Lần tiếp theo đến cửa hàng mua đồ ăn vặt cho mèo, mèo nhà tôi lại bắt đầu “thương thảo” giá cả với Lâm Húc Trì.
Tôi nhân cơ hội lấy điện thoại ra, mở ứng dụng phiên dịch.
Vừa vui vẻ nghĩ: Cuối cùng cũng có thể tham gia cuộc trò chuyện của họ rồi!
Sợ phần mềm dịch sai, tôi quyết định đeo tai nghe trước để kiểm tra.
Rất nhanh, tiếng mèo vang lên và ứng dụng bắt đầu dịch.
Tôi ấn nút phiên dịch.
Ngay lập tức, tai nghe truyền đến một giọng nói rõ ràng, mèo nhà tôi nói với Lâm Húc Trì:
“Ba ơi, lần này vẫn theo quy tắc cũ, giảm giá 50% nhé!”
Lâm Húc Trì khó xử:
“Không… không được, cứ thế này ba lỗ mất!”
Mèo con làm bộ thở dài:
“Vậy à? Con vốn dĩ đang định kể cho ba nghe hôm nay mẹ con mặc cái váy ren đó, ba có biết không? Có chút viền hoa, màu hồng hồng…”
Khoan đã.
Cái gì cơ?
Mèo nhà tôi… đang nói cái gì vậy!?
Não tôi bị đứng hình trong vài giây.
Mất một lúc lâu tôi mới tiêu hóa được thông tin, mặt bắt đầu nóng bừng lên.
Con mèo này!
Sao nó có thể nói mấy thứ đó với người ta được!?
Lúc này, giọng nói bối rối của Lâm Húc Trì vang lên, rất lớn:
“Đ…đừng nói nữa…”
Âm lượng quá lớn làm tôi giật mình tháo tai nghe xuống.
Lúc này tôi mới nhận ra, Lâm Húc Trì đã chuyển từ tiếng mèo sang tiếng người từ lúc nào rồi.
Tôi quay sang nhìn.
Anh ấy đỏ mặt đến tận mang tai, xấu hổ đến mức phải lấy tay che mặt.
Anh ấy lắp bắp nói với mèo nhà tôi:
“Được rồi, 50% thì 50%! Đừng nói nữa!”
Anh ấy hình như… vẫn chưa nhận ra mình đã lỡ nói ra bằng tiếng người.
Khoan.
Lại được giảm giá 50%!?
Tôi cuối cùng cũng nhận ra một sự thật.
Không phải chứ!?
Hoá ra từ trước đến nay việc được giảm giá là vì chuyện này sao!?