Truyện Zui
Đăng nhập Đăng ký

4

  1. Nhà
  2. Tất cả truyện
  3. 100 lượt like sẽ chia tay
  4. Chương 4
Chương trước
Chương sau

11.

Sau mấy tiếng bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay Hồng Kông.

Sư tỷ đến đón tôi, dẫn tôi đến trường sắp xếp chỗ ở, rồi rủ tôi ra ngoài ăn tối.

Chị là người Hồng Kông, nói tiếng phổ thông rất chuẩn, lại dễ gần, thân thiện.

Tôi là người mới đến, chẳng quen biết ai, cũng muốn làm quen môi trường nên đồng ý ăn tối cùng chị.

Ăn xong, chị còn đưa tôi đi dạo một vòng quanh khu gần trường, rồi mới đưa tôi quay về ký túc xá.

Vừa về phòng, đang chuẩn bị rửa mặt thì điện thoại reo.

Là Mẫn Hạo – cái tên chết tiệt đó, tôi không buồn bắt máy.

Nhưng hắn không chịu từ bỏ, gọi lại lần nữa.

Tôi mất kiên nhẫn bắt máy:

“Có chuyện gì?”

“Giai Kỳ, cậu mau đến đi! Hôm nay là sinh nhật của Lẫm Chu, cậu ấy đang đợi cậu đến đó!”

“Tôi và Thẩm Lẫm Chu chia tay rồi. Là bạn gái cũ thì có lý do gì phải đến mừng sinh nhật?”

Mẫn Hạo sửng sốt đến lắp bắp:

“Cái đó… Cái đó là khi nào? Không phải Lẫm Chu nói phải đủ một trăm lượt like mới chia tay sao? Mà status của cậu ấy chưa đủ mà…”

“Ai bảo không đủ? Tôi có ảnh chụp màn hình đây.” Giọng tôi rõ ràng rất mất kiên nhẫn.

“Bạn trai cũ đã chia tay thì nên xem như đã chết, không cần liên lạc nữa. Sau này đừng gọi điện cho tôi vì chuyện của Thẩm Lẫm Chu, tôi không quan tâm.”

Trước khi dập máy, tôi hình như nghe thấy tiếng thở gấp nặng nề trong điện thoại, theo sau là một tiếng rầm lớn như có thứ gì đó bị đập vỡ.

Nhưng liên quan gì đến tôi?

Tôi đặt điện thoại xuống, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Vừa ra khỏi phòng tắm thì thấy điện thoại nhận được video Mẫn Hạo gửi đến.

Trong video, Thẩm Lẫm Chu và Mã Tiểu Vũ mặc lễ phục, đang bị một đám người vây quanh, nhìn nhau đắm đuối.

Tiếng cổ vũ vang lên không ngừng: “Hôn đi! Hôn đi!”

Mẫn Hạo còn nhắn kèm sau video:

“Giai Kỳ, nếu cậu còn không đến, Lẫm Chu và Mã Tiểu Vũ hôn thật đó!”

Thẩm Lẫm Chu với Mã Tiểu Vũ ngủ chung rồi, hôn nhau thì có gì lạ?

Tôi chẳng buồn phản hồi, để tránh bị làm phiền thêm, tôi tắt nguồn điện thoại rồi đi ngủ.

12.

Tiệc sinh nhật của Thẩm Lẫm Chu được tổ chức rất rầm rộ tại một hội sở nổi tiếng nhất Bắc Thành.

Toàn bộ khách mời đều là bạn bè của Thẩm Lẫm Chu, ai nấy cũng chuẩn bị quà cho anh ta.

Anh ta ngồi trên ghế sofa, gương mặt không hề có vẻ vui mừng.

Đối với những món quà của đám bạn bè kia, anh ta chẳng hứng thú, nói chuyện với khách cũng chẳng mặn mà.

Bên cạnh anh ta là Mã Tiểu Vũ mặc váy dạ hội lộng lẫy, ngồi xán lại, cố tình làm nũng trò chuyện để thu hút sự chú ý.

Nhưng Thẩm Lẫm Chu vẫn lạnh lùng, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía cửa, rõ ràng đang chờ mong.

Là đang chờ tôi.

Mã Tiểu Vũ tức sôi trong lòng.

Người khác không biết tâm tư của Thẩm Lẫm Chu, chứ cô ta thì biết rõ.

Anh ta đang chờ tôi đến chúc mừng sinh nhật.

Rõ ràng cô ta đã cắt ghép lời nói của tôi, phát cho Thẩm Lẫm Chu nghe, với tính cách kiêu ngạo như anh ta thì lẽ ra nên hết hi vọng với tôi rồi chứ.

Thế mà anh ta vẫn thất thần, vẫn trông ngóng tôi xuất hiện.

~ ~ ~

Hy vọng tôi đừng đến!

Cô ta âm thầm cầu nguyện.

Có lẽ lời cầu nguyện linh nghiệm thật, bởi tôi – người từng yêu đến chết đi sống lại – lại hoàn toàn không lộ diện.

Thời gian trôi qua từng phút, Thẩm Lẫm Chu nhìn đồng hồ hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng sau bốn tiếng đồng hồ chờ đợi, anh ta trầm giọng nói:

“Bắt đầu đi.”

“Giai Kỳ chưa đến, hay là gọi thử xem? Dù sao trước giờ cô ấy chưa từng vắng mặt trong sinh nhật cậu.” – Mẫn Hạo nhắc nhở.

Thẩm Lẫm Chu không phản đối.

Mẫn Hạo lập tức gọi điện cho tôi.

Gọi mấy cuộc mới có người bắt máy, giọng tôi lạnh tanh, cả căn phòng đều nghe rõ từng câu từng chữ.

Tôi nói đã chia tay với Thẩm Lẫm Chu, từ nay không liên quan gì nhau nữa.

Mã Tiểu Vũ nghe vậy thì mừng như điên, còn Thẩm Lẫm Chu thì đạp đổ cả dãy rượu vang đắt đỏ xếp thành dòng chữ [Chúc mừng sinh nhật] ngay giữa phòng.

Hàng triệu tệ rượu đỏ đổ hết ra thảm, quản lý hội sở lập tức đổi sang phòng khác, bữa tiệc vẫn tiếp tục.

Nhưng nhân vật chính là Thẩm Lẫm Chu lại hoàn toàn không có tâm trạng, chỉ ngồi một góc ủ rũ.

Cuối cùng Mẫn Hạo đề nghị chơi trò “Thách – Thật”, ai thua sẽ phải hôn một người khác giới trong phòng.

Không ngoài dự đoán, Thẩm Lẫm Chu thua. Mẫn Hạo liền chỉ định anh ta chọn một người để hôn, rồi đẩy Mã Tiểu Vũ đến bên cạnh anh ta, ra hiệu cho hai người tạo dáng, còn mình thì cầm điện thoại quay video.

Mã Tiểu Vũ thấy rõ ràng, Mẫn Hạo quay xong liền gửi video cho tôi.

Ai cũng mong tôi sẽ lao đến ngay để ngăn cản.

Nhưng nửa tiếng trôi qua, chẳng có động tĩnh gì cả.

Mẫn Hạo gọi tiếp, nhưng tôi đã tắt máy.

Thẩm Lẫm Chu không hôn Mã Tiểu Vũ, chỉ uống rượu liên tục, từng ly từng ly.

Cuối cùng say đến bất tỉnh, được đưa lên phòng trên nghỉ ngơi.

Mã Tiểu Vũ viện cớ “lo lắng cho Lẫm Chu” nên không rời đi, muốn ở lại chăm sóc.

Trong phòng chỉ còn hai người, một người say mèm, một người đang rắp tâm.

Mã Tiểu Vũ lấy từ trong túi ra một bình xịt nhỏ, xịt lên mặt Thẩm Lẫm Chu đang ngủ mê man.

Đây là thứ mà mẹ cô ta – Phùng Mai Hoa – bỏ tiền lớn tìm được cho cô ta, nghe nói chỉ cần hít phải là sẽ trở nên kích động không kiểm soát.

Mã Tiểu Vũ căng thẳng nhìn anh ta.

Chưa đầy vài phút, Thẩm Lẫm Chu mở mắt, lao về phía cô ta.

Mã Tiểu Vũ khóc lóc cầu xin tha thứ.

Nhưng anh ta không dừng lại.

Cuối cùng, cô ta vừa giả vờ kháng cự vừa thuận theo, cùng Thẩm Lẫm Chu lăn lộn trên giường lớn trong phòng.

13.

Sáng hôm sau, Thẩm Lẫm Chu tỉnh dậy trong tình trạng đầu đau như búa bổ, đầu óc hỗn loạn.

Anh ta ngẩn người nhìn lên trần nhà một lúc, rồi bỗng nhận ra bên cạnh có gì đó không ổn.

Quay đầu lại, anh ta lập tức thấy Mã Tiểu Vũ nằm trần truồng bên cạnh.

Thẩm Lẫm Chu gần như bật dậy khỏi giường:

“Sao cô lại ở đây?”

Mã Tiểu Vũ vẫn nhắm mắt, nghe tiếng quát liền mơ màng mở mắt ra.

Khi chạm phải ánh mắt giận dữ của Thẩm Lẫm Chu, cô ta lập tức rưng rưng nước mắt:

“Tối qua… anh uống nhiều quá… anh không thèm để ý đến sự phản kháng của em… ép buộc em… em…”

Nước mắt vừa lăn ra được hai giọt, lời còn chưa nói hết…

Chát!

Một cái tát mạnh như trời giáng giáng thẳng vào mặt.

“Đồ tiện nhân! Cô giở trò với tôi à?!”

Một bên má của Mã Tiểu Vũ sưng vù lên như bánh bao.

Đây không phải là phản ứng cô ta đã chuẩn bị trước.

Cô ta từng tưởng tượng Thẩm Lẫm Chu sẽ rất tức giận, sẽ nghĩ do bản thân uống say rồi mất kiểm soát.

Cô ta định đóng vai nạn nhân, khiến anh ta tin mình là người bị hại, là do anh ta ép buộc cô.

Theo đúng bài học mẹ dạy, cô ta bắt đầu nhập vai.

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã ăn một cái bạt tai, không hỏi han gì hết.

Không chỉ tát, Thẩm Lẫm Chu còn túm tóc cô ta, gằn giọng:

“Nói! Có phải cô dùng thủ đoạn dơ bẩn gì với tôi không?!”

Mã Tiểu Vũ vội lắc đầu như trống bỏi:

“Không… không có…”

“Không có cái đầu cô! Cô soi gương chưa? Cái mặt như vậy, tôi có mù mới ngủ với cô!”

Thẩm Lẫm Chu thật sự phát điên.

Anh ta từng thề sẽ giữ gìn lần đầu cho người mình yêu – Tôn Giai Kỳ.

Vì vậy, suốt thời gian qua, dù Mã Tiểu Vũ cố ý quyến rũ, anh vẫn luôn kiềm chế.

Anh biết rõ tâm tư của cô ta, nhưng anh chấp nhận để cô ta đi theo hầu hạ, giống như một người giúp việc trung thành.

Thậm chí anh còn từng nghĩ, sau này khi chính thức ở bên Giai Kỳ, nếu Mã Tiểu Vũ vẫn trung thành yêu anh, thì anh có thể cho cô ta chút “ân huệ”.

Nhưng… sao lần đầu của anh lại rơi vào tay loại rác rưởi này?

Anh không thể chấp nhận chuyện bản thân bị làm nhục bởi một kẻ như Mã Tiểu Vũ.

Anh cảm thấy buồn nôn, ghê tởm.

Anh không tin mình chủ động làm chuyện đó với cô ta – chỉ có một khả năng: cô ta đã giở trò đê tiện.

Thẩm Lẫm Chu giận đến mức mất lý trí.

Cô ta có thể ngưỡng mộ, mê luyến anh, nhưng trong mắt anh, cô ta cũng chỉ là một con ở, một thứ thay thế, chỉ khi anh đồng ý mới có quyền đụng vào anh.

Nếu không được phép thì đó chính là tội phạm.

Quá ghê tởm, quá nhục nhã!

Thẩm Lẫm Chu phát tiết tất cả lên người Mã Tiểu Vũ, đánh đập, túm tóc, ép hỏi cô ta có phải đã giở trò gì.

Mã Tiểu Vũ vốn còn mong sáng ra được Thẩm Lẫm Chu ôm vào lòng an ủi, nhưng không ngờ lại bị đánh tơi tả.

Cô ta gào khóc van xin, nhưng anh chẳng buồn dừng tay.

Anh thật sự quá phẫn nộ.

14.

Chuyện “lên giường” với Mã Tiểu Vũ đối với Thẩm Lẫm Chu chẳng khác gì một thiên kim tiểu thư bị một tên tội phạm ghê tởm cưỡng đoạt.

Đồ rác rưởi như Mã Tiểu Vũ lại dám giở trò với anh?

Cô ta không soi gương xem bản thân là cái thá gì à?

Đến giờ anh mới thấm thía những lời Tôn Giai Kỳ từng nói – Mã Tiểu Vũ và mẹ cô ta đều là đồ khốn nạn, đầy âm mưu.

Trước kia anh tin lời một phía của mẹ con họ, còn cho rằng Tôn Giai Kỳ là người hẹp hòi, ích kỷ.

Giờ thì bị đâm cho một nhát thẳng vào người, anh mới tỉnh ngộ.

Nghĩ đến việc mình vì một thứ như Mã Tiểu Vũ mà chiến tranh lạnh với Tôn Giai Kỳ, còn cố ý dùng cô ta để chọc giận Giai Kỳ…

Thẩm Lẫm Chu chỉ muốn tát chính mình vài phát.

Nhưng anh sẽ không đánh mình – tất cả cơn giận đều trút hết lên người Mã Tiểu Vũ.

Cứ đấm, cứ đá, túm tóc kéo xuống đất đánh tới tấp. Lúc đầu Mã Tiểu Vũ còn kêu oan, nhưng rồi chỉ biết khóc lóc cầu xin tha mạng.

Thẩm Lẫm Chu đâu có tha.

Phải đến khi máu mũi, máu miệng cô ta chảy đầm đìa, anh mới dừng lại.

Chuyện chưa dừng lại ở đó, Thẩm Lẫm Chu gọi điện cho Mẫn Hạo, gào lên trong cơn giận:

“Cái con tiện nhân Mã Tiểu Vũ nó giở trò với tôi! Nó dám gài bẫy tôi! Tôi tức chết mất!”

Mẫn Hạo bị dựng dậy giữa đêm, nghe nói Thẩm Lẫm Chu “ngủ” với Mã Tiểu Vũ thì suýt nghẹn họng:

“Sao lại thế? Giờ phải làm sao?”

“Chuyện này tuyệt đối không thể để Giai Kỳ biết! Nếu cô ấy biết tôi từng ngủ với Mã Tiểu Vũ, cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi! Phải bịt chặt chuyện này!”

Nói rồi, ánh mắt Thẩm Lẫm Chu nhìn sang Mã Tiểu Vũ đang nằm sóng soài dưới đất như bùn:

“Nếu chuyện này lọt vào tai Giai Kỳ, cả cô và mẹ cô đều phải chết!”

Mã Tiểu Vũ rùng mình, gật đầu như gà mổ thóc:

“Yên tâm, em tuyệt đối không nói ra! Có chết cũng không nói!”

Thẩm Lẫm Chu nhìn bộ dạng trần truồng thảm hại của cô ta, hừ lạnh một tiếng rồi sải bước bỏ đi.

Chương trước
Chương sau
  • Trang chủ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Mất mật khẩu?

Xin vui lòng nhập mật tên và địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo ra một mật khẩu mới qua email.

wpDiscuz