4
7.
Tôi hỏi họ làm sao vậy.
Họ lén gửi cho tôi một file PPT.
File đó không ghi tên người gửi, nhưng khi tôi mở ra xem, mắt tôi trợn tròn kinh ngạc.
Bởi vì nội dung trong đó viết về tôi, cụ thể đến cả chuyên ngành, lớp học, tên tuổi.
Tôi càng xem càng tức giận, cố gắng kìm nén xem hết, chỉ muốn đập nát cái điện thoại.
Bạn cùng phòng hỏi tôi có phải đã đắc tội với ai không.
Họ biết tôi là người thế nào, cũng biết gia cảnh nhà tôi ra sao.
Một người bạn nói:
“Tớ thấy vô lý nhất là cái đoạn nói cậu vì tiền mà đi cặp với đại gia già.”
“Tớ thấy chắc là mấy thằng nhóc vì tiền mà bám lấy cậu thì có.”
Đúng vậy, lão già nào dám động vào tôi, bố tôi chặt lão ra thành tám khúc.
Họ hỏi tôi định làm thế nào, muốn xử lý ra sao.
Tôi đi thẳng đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm, cho cô ấy xem file PPT, và khẳng định chắc chắn rằng tôi chưa bao giờ làm những chuyện đó.
Giáo viên chủ nhiệm nói cô ấy sẽ giải quyết trước, nếu không tìm ra thủ phạm là ai, cô ấy sẽ báo cảnh sát.
Không ai ngờ chuyện này cuối cùng lại ầm ĩ đến thế.
Không chỉ trong khoa chúng tôi biết, mà còn bị đăng lên tường confession của trường.
Bây giờ, mỗi lần tôi đi học, ánh mắt các bạn nhìn tôi như đang lên án, hỏi tôi sao còn mặt mũi đến lớp.
Nhưng may mắn là nhà trường rất có trách nhiệm, đã trực tiếp đăng thông báo, thanh minh giúp tôi, đồng thời tuyên bố sẽ tìm ra kẻ đứng sau giật dây, xem rốt cuộc là ai đang tung tin đồn vô căn cứ về tôi.
“Mong các bạn sinh viên giám sát lẫn nhau. Sau này nếu có chuyện tương tự xảy ra, hãy báo cáo ngay cho nhà trường, chúng tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát.”
Giáo viên chủ nhiệm gọi tôi đến văn phòng.
Cô ấy nói điều tra phát hiện chuyện này không phải do sinh viên trường mình làm, rồi đưa ra một tấm ảnh, hỏi tôi có nhận ra người đó không.
Tôi nhìn kỹ, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chụp ảnh gửi cho bố mẹ.
Họ nhìn qua là biết ngay là ai.
“Đây chẳng phải con trai của bảo mẫu sao? Sao thế, nó bắt nạt con à?”
“Con đợi đấy, xem bố xử lý nó thế nào.”
Tôi bảo bố đừng vội ra tay, xem trường học giải quyết thế nào đã.
Giáo viên chủ nhiệm hỏi chúng tôi có quen biết gì, hay đã xảy ra mâu thuẫn gì.
Tôi kể cho cô ấy nghe chuyện giữa chúng tôi.
Cô ấy gật đầu, nói thảo nào người này lại cực đoan như vậy.
“Chúng tôi đã báo chuyện này cho trường đại học của cậu ta, đồng thời giúp em báo cảnh sát rồi. Hiện tại cậu ta đang ở đồn cảnh sát.”
Rảnh rỗi tôi mới kể chuyện này cho bố mẹ nghe.
Hai người nghe xong, bảo tôi cứ đợi đấy.
Họ sẽ lấy gậy ông đập lưng ông.
Trường học đã dán ảnh của Quý Viễn, con trai bảo mẫu, nhưng có che mờ.
Đồng thời giải thích cặn kẽ nguyên nhân sự việc, trả lại sự trong sạch cho tôi.
Phong Lam nghe được chuyện này, vì mẹ cô ấy đã kể cho cô ấy nghe.
Cô ấy vô cùng tức giận, muốn thay tôi dạy dỗ em trai mình, nhưng bị tôi ngăn lại.
Không quá hai ngày, có người gọi điện cho tôi.
Tôi vừa bắt máy, phát hiện là bảo mẫu.
Bà ta nói muốn gặp tôi.
Nghĩ đến những việc bà ta đã làm trước đây, đó là muốn lấy mạng tôi.
Vì tính mạng nhỏ bé của mình, tôi từ chối yêu cầu của bà ta.
“Cháu có thể nói với cảnh sát không truy cứu chuyện này nữa được không? Nó mà ngồi tù, cả đời sau này coi như hủy hoại.”
Tôi cũng không biết mình đã gặp phải vận đen gì mà lại dính vào gia đình họ.
Mỗi lần xảy ra chuyện đều liên quan đến tôi.
Là nạn nhân duy nhất, vậy mà những người này còn mặt dày yêu cầu tôi nói với cảnh sát tha cho họ một con đường.
Trông tôi dễ bắt nạt lắm sao?
Tôi cúp điện thoại của bà ta, không thèm để ý.
Quý Viễn bị cảnh sát tạm giam vài ngày.
Xét thấy anh ta là người phạm tội lần đầu, và trường chúng tôi đã giải quyết kịp thời, không gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tôi.
Nhưng bố tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy.
8.
“Tôi nói thật, có cơ hội đi học như thế thà cho tôi còn hơn.”
“Bố mẹ tốn bao nhiêu tiền cho nó ăn học đại học, kết quả nó chỉ làm mấy chuyện ngu ngốc này, cuối cùng vẫn chỉ có bằng cấp ba.”
Nhắc đến bố mẹ cô ấy, cô ấy càng tỏ ra bực bội, nói rằng họ cứ như bị mất trí, ngày nào cũng cùng con trai làm những chuyện ngu xuẩn.
“Tôi thật sự mong mình không phải con của họ. Tôi và cái nhà này chẳng hợp nhau chút nào.”
Tôi không nhịn được cười, bởi vì bản thân quá bình thường nên cảm thấy không thể hòa nhập vào cái gia đình đó.
Kết quả là không quá vài ngày, gia đình họ lại gây ra một vụ lớn.
Vì không muốn con trai mình bị đuổi học một cách vô ích, cả nhà họ đã livestream khóc lóc kể lể.
Nói rằng con trai họ bị bắt nạt học đường, bị tung tin đồn nhảm, sau đó lại bị nhà trường đuổi học.
Mà người tung tin đồn chính là tôi, còn nói nhà trường sợ gia thế nhà tôi.
Thời điểm đó đang là lúc các vụ bắt nạt học đường xảy ra liên tiếp, tất cả mọi người đều rất quan tâm.
Thế là chỉ trong vòng một ngày, sự việc này đã bùng nổ và lan truyền chóng mặt.
Ngày càng có nhiều người biết chuyện này, gia đình tôi cũng bị đào bới thông tin.
Doanh nghiệp của nhà tôi cũng bị ảnh hưởng.
Bảo mẫu còn khóc lóc kể lể, nói rằng bà ta đã làm bảo mẫu ở nhà tôi mấy chục năm, cuối cùng lại bị sa thải vô cớ, còn bị nợ lương.
Bố tôi tức giận mắng một tiếng, sau đó đăng tất cả kết quả điều tra mà ông có được lên trang web chính thức của công ty.
Có cả video mẹ Quý Viễn tráo con năm đó, cả video bà ta định giết tôi.
Tóm lại, tất cả những chuyện thất đức mà gia đình họ đã làm đều bị phơi bày ra ánh sáng.
Sự việc xảy ra chưa đầy hai ngày đã lập tức đảo chiều.
Cảnh sát ngay từ ngày đầu tiên đã bắt đầu điều tra nhà tôi, cuối cùng không tìm ra bất cứ sai phạm nào.
Còn trao tặng cho nhà tôi một tấm bằng khen “Doanh nghiệp uy tín”.
Đồng thời, trường tôi, trường của Quý Viễn, và các bạn học của cậu ta đều đứng ra vạch mặt gia đình Quý Viễn.
Cuối cùng, người bị chửi mắng thậm tệ nhất chính là gia đình Quý Viễn.
Công ty nhà tôi ngược lại còn kiếm được bộn tiền nhờ vụ việc này, được nhiều người biết đến hơn, doanh nghiệp càng phát triển lên một tầm cao mới.