Truyện Zui
Đăng nhập Đăng ký

3

  1. Nhà
  2. Tất cả truyện
  3. Nhà chồng muốn lừa tôi nghỉ việc để chăm mẹ chồng
  4. Chương 3
Chương trước
Chương sau

7.

Tôi không đứng yên chịu đòn như trước nữa.

Từ nhỏ tính tôi đã bướng bỉnh, mỗi lần bị ông đánh đến tóe máu cũng không hé răng nửa lời.

Nhưng lần này thì không.

Hành động của tôi còn nhanh hơn ông.

Roi tre của ông còn chưa kịp giáng xuống, người tôi đã nhảy phắt lên ghế.

Từ trên ghế, tôi lại nhảy lên chiếc bàn bát tiên, vươn tay nhấc lấy bài vị tổ tiên đang được thờ trên ban thờ.

“Ông đánh tôi nữa thử xem? Tin tôi ném vỡ bài vị tổ tiên nhà họ Lý của ông không?”

Bố tôi không chỉ gia trưởng mà còn mê tín phong kiến.

Bài vị tổ tiên trong lòng ông còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi!

“Mày đặt xuống cho tao!” Ông dùng roi tre chỉ vào tôi, gân xanh trên trán nổi rõ.

Tôi biết cơn giận của ông đã lên đến đỉnh điểm, nhưng tôi không hề sợ hãi.

“Lý Hà, cô thật sự quá quắt rồi. Không hiếu thuận với bố mẹ chồng thì thôi đi, đến bố đẻ mình cũng không tôn trọng, cả tổ tiên nhà mình cũng không coi ra gì. Sao lại có loại người như cô chứ.”

Lại là Vương Siêu.

Anh ta thuộc mệnh Hỏa hay sao ấy nhỉ, cứ thích thêm dầu vào lửa.

“Tiểu Hà à, mau, mau đặt bài vị xuống đi con. Đừng làm tổ tiên nổi giận, không phù hộ cho nhà mình đâu.”

Bà mẹ kế trà xanh của tôi cuối cùng cũng xuất hiện.

Những lúc bố tôi đánh tôi, bà ta chưa bao giờ có mặt.

Bà ta chỉ xuất hiện khi bố tôi đã dừng tay để đổ thêm dầu vào lửa.

“Mày đặt xuống cho tao, nếu không đừng trách tao không nhận đứa con gái này.” Bố tôi ra tối hậu thư.

Sau khi mẹ tôi mất, ông luôn nói như vậy.

Hồi nhỏ tôi sợ bị bỏ rơi, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ bị bỏ rơi cũng chẳng có gì tệ.

“Được! Vậy bây giờ chúng ta ngay trước bài vị này, cắt đứt quan hệ cha con.”

“Từ nay về sau, tôi không còn mang họ Lý, ông cũng không phải là bố tôi.”

Nói xong, tôi nhảy xuống khỏi bàn, ném bài vị vào lòng ông.

“Tốt, tốt lắm. Mày mà còn quay về tìm tao nữa thì mày là đồ chó đẻ.”

Ông ôm chặt bài vị, gào lên.

Vương Siêu không ngờ mọi chuyện lại diễn biến đến mức này, nhất thời có chút khó xử.

“Bố, bố đừng giận. Con về sẽ dạy dỗ lại cô ấy, nhất định bắt cô ấy quỳ xuống xin lỗi bố.”

Anh ta đỡ bố tôi, đi về phía ban thờ.

Tôi nhìn mấy người trước mặt, không nhịn được cười lạnh.

Phụ nữ quả nhiên là không có nhà.

Nhà chồng không phải nhà mình, nhà mẹ đẻ cũng chẳng phải nhà mình.

Nhưng mà, tôi cũng chẳng thèm nữa rồi.

8.

Nửa tháng tiếp theo, Vương Siêu không nhắc lại chuyện bắt tôi nghỉ việc chăm sóc mẹ anh ta nữa, đối với tôi cũng tốt hơn trước một chút.

Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tôi biết anh ta chẳng có ý tốt gì đâu.

Nhưng anh ta không nói, tôi cũng lười hỏi.

Mỗi ngày ngoài công việc ra, tôi đều âm thầm chuẩn bị cho tương lai.

Một tuần sau, Vương Siêu bắt đầu dọn dẹp phòng ngủ phụ.

Thấy tôi về, anh ta lau mồ hôi trên mặt, nói:

“Vợ ơi, mai bố mẹ qua đây ở rồi. Em xem lúc nào thì nghỉ việc đi?”

Ha, quả nhiên.

“Ai nói tôi phải nghỉ việc?” Tôi treo túi xách lên móc.

Vương Siêu nghe lời tôi nói không hề tỏ ra ngạc nhiên, thậm chí còn cười khẩy một tiếng đầy khinh miệt.

“Vợ ơi, em bây giờ đến nhà mẹ đẻ cũng cắt đứt quan hệ rồi, mẹ em lại mất sớm, giờ đến bố đẻ cũng từ mặt em. Ngoài anh ra, em còn trông cậy vào ai được nữa?”

Anh ta vừa nói vừa bước tới định ôm tôi, tôi né ra.

“Đời người phụ nữ quan trọng nhất chính là người chồng, những thứ khác đều không đáng tin cậy. Trước đây chúng ta tuy có chút không vui, nhưng dù sao em cũng là vợ anh, anh không thật sự bỏ mặc em đâu.”

“Chỉ cần sau này em chăm sóc bố mẹ anh cho tốt, lo cho mẹ anh chu đáo một chút, rồi sinh cho anh một thằng con trai, thì cả đời này em không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc nữa.”

Tôi bị những lời của anh ta làm cho bật cười, cười đến nghiêng ngả, cười đến mức phải ngồi xổm xuống đất.

“Cô có ý gì?” Vương Siêu cau mày.

Tôi vịn tường đứng dậy:

“Nếu như tôi từ chối thì sao?”

Nghe thấy hai chữ “từ chối”, trong mắt anh ta lóe lên một tia độc ác.

“Vậy thì đừng trách anh độc ác nhé, Lý Hà.”

“Anh sẽ ly hôn với em!”

“Em bây giờ đã mất nhà mẹ đẻ, lại mất luôn cả nhà chồng, đến lúc đó xem em sống thế nào.”

Ly hôn à, tốt quá. Anh ta chủ động ly hôn, tôi đỡ biết bao nhiêu phiền phức.

“Vậy thì ly hôn đi.” Tôi cười nói.

9.

Thấy tôi đồng ý ly hôn, Vương Siêu có chút hoảng loạn.

“Cô điên rồi à? Cô có nghĩ đến chuyện ly hôn với tôi thì cô chẳng còn gì không? Nhà cửa, xe cộ, tiền tiết kiệm đều là của tôi, đến lúc đó cô đến chỗ ở cũng không có đâu.”

Anh ta liệt kê ra một tràng dài, sợ tôi không biết tầm quan trọng của anh ta.

“Nhà, xe là của anh, tôi không phản đối. Nhưng tiền tiết kiệm là hai chúng ta cùng nhau dành dụm, dựa vào đâu mà cũng là của anh?”

Trước khi kết hôn, Vương Siêu đã mua sẵn nhà, xe, đó là tài sản trước hôn nhân của anh ta, tôi không mơ tưởng.

Nhưng tiền tiết kiệm dựa vào đâu mà cũng là của anh ta?

“Lương của cô có bao nhiêu đâu, bình thường tiền dầu muối gạo mắm cũng tiêu gần hết rồi, lấy đâu ra tiền mà tiết kiệm.”

“Thế anh không ăn à? Hóa ra chi tiêu trong nhà đều là của tôi hết?” Đây là cái lý lẽ hoang đường gì vậy.

Vương Siêu đã có chút mất kiên nhẫn:

“Đàn ông lo việc bên ngoài, đàn bà lo việc trong nhà. Chi tiêu bên ngoài của tôi cũng không ít, chi tiêu trong nhà đương nhiên tính vào của cô.”

Chi tiêu bên ngoài?

Tiền hút thuốc, uống rượu?

Tiền ăn chơi đàn đúm với đám bạn xấu?

Liên quan quái gì đến tôi!

Nếu anh ta đã muốn làm mọi chuyện tuyệt tình đến thế, tôi cũng chẳng còn gì phải nể nang nữa.

Tôi vào phòng ngủ đóng cửa lại, không nói chuyện với anh ta nữa.

Hai tiếng sau, Vương Siêu tưởng tôi đã ngủ, bắt đầu gọi điện thoại ở phòng khách.

“Em gái, đúng như em tính toán. Anh vừa nói ly hôn là cô ấy mềm lòng ngay, tức đến mức chui vào phòng ngủ lăn ra ngủ rồi.”

“Cũng phải thôi, phụ nữ khác tức giận còn có thể thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ, cô ấy thì đến chỗ đi cũng chẳng có. Ngoài anh ra, cô ấy chẳng còn gì cả.”

“Ừm ừm, cuối tuần này anh đón mẹ về. Đến lúc đó bắt cô ấy hầu hạ cho tử tế, em cứ yên tâm, sau này cô ấy đảm bảo còn ngoan hơn cả chó.”

Chúng tôi kết hôn hơn một năm, tiền tiết kiệm tổng cộng khoảng 15 vạn tệ, cộng thêm tiền mừng cưới, tiền vàng cưới bố mẹ chồng cho, tiền mua sắm quần áo, lặt vặt cộng lại cũng được khoảng 30 vạn tệ.

Liên tục mấy ngày tôi đi sớm về khuya, chạy đôn chạy đáo khắp các công ty bảo hiểm, tiệm vàng, cửa hàng hiệu.

Tôi mua cho mình ba hợp đồng bảo hiểm, lại mua thêm mấy chiếc túi xách hàng hiệu.

Điện thoại, máy tính, máy tính bảng đều đổi sang loại mới nhất, số tiền còn lại tôi mua hết trang sức vàng.

Nhẫn, hoa tai, dây chuyền vàng, lắc tay, lắc chân, không thiếu thứ gì.

Lo liệu xong xuôi mọi việc, cũng đã đến cuối tuần.

Vương Siêu cùng em gái anh ta là Vương Hồng, và bố chồng cùng nhau đón mẹ chồng về.

“Sao giờ này cô mới về? Mau đi nấu cơm đi, tôi đói chết rồi đây này.”

“Chị dâu, lúc nấu cơm tiện thể nấu thêm ít cháo nữa nhé, tối mẹ em phải ăn cháo.”

Bố chồng thẳng thừng mở tủ lạnh ra:

“Chẳng biết mày ở nhà sống kiểu gì nữa, tủ lạnh chẳng còn gì ăn, cũng không biết đi mua.”

“Dưới nhà có tiệm đồ nguội đấy, mày xuống mua ít tai heo, lạc rang về đây, tao với thằng Siêu làm vài ly.”

Ba người mỗi người một câu, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.

Cả nhà ngồi chờ đến giờ chỉ đợi tôi về hầu hạ.

10.

Tôi lờ đi mấy người bọn họ, vào phòng kéo chiếc vali đã thu dọn sẵn ra ngoài.

“Bảo cô xuống mua đồ nguội, cô kéo vali ra làm gì?” Vương Siêu trừng mắt nhìn tôi.

“Anh chẳng phải muốn ly hôn với tôi sao? Tôi chiều theo ý anh.”

Vương Siêu nhìn tôi, rồi lại nhìn bố và em gái anh ta, tức giận đá văng vali của tôi.

“Tôi thấy cô đúng là đồ thiếu đòn, bố cô đánh cô là phải lắm.”

“Anh trai, chị ta muốn ly hôn thì anh cứ ly hôn với chị ta đi, xem ly hôn rồi còn ai thèm lấy chị ta nữa.”

Vương Hồng chen lên.

Bố chồng thở dài não nề:

“Bố thật không ngờ đấy, Lý Hà. Trước kia thấy con cũng là đứa ngoan ngoãn, sao bây giờ lại thành ra hỗn láo thế này.”

“Chỉ vì bảo con chăm sóc mẹ chồng mà con phải làm mình làm mẩy thế này sao? Đến mức phải ly hôn?”

“Con tưởng mình vẫn còn là gái tân, là cưới lần đầu à? Nói cho con biết, hôm nay con mà bước chân ra khỏi cái nhà này, đến lúc đó đừng có hối hận mà quay về cầu xin chúng ta.”

“Bố, chị ta muốn đi thì cứ để chị ta đi, ai thèm chứ.”

“Tôi nói thẳng cho chị biết nhé, người muốn theo đuổi anh tôi xếp hàng dài, người ta tự có nhà có xe, đâu như chị chẳng có cái gì sất.”

Vương Hồng nói.

Vương Siêu nghe em gái nói vậy thì mặt mày hớn hở:

“Em gái, em nói thật à?”

Đến cả bố chồng cũng trở nên kích động.

“Thật đấy anh trai, lần trước anh đến tìm em, người ta đã nhờ em hỏi thăm anh rồi đấy. Nghe nói anh lấy vợ rồi, người ta còn buồn mất một thời gian đấy.”

Tôi dựng vali lên:

“Bây giờ tôi đi được chưa?”

Không ai thèm để ý đến tôi.

Ngay lúc tôi sắp bước ra khỏi cửa, Vương Siêu đột nhiên gọi lại:

“Ly hôn cũng được, tiền thách cưới cô phải trả lại cho tôi.”

Lúc kết hôn, nhà bọn họ đã đưa 8.8 vạn tệ tiền thách cưới.

Nhưng số tiền này toàn bộ đều bị bố tôi lấy đi, tôi không cầm một đồng nào.

“Ai nhận thì anh đi tìm người đó mà đòi!”

Muốn lấy lại tiền từ tay bố tôi, khó hơn lên trời.

Để bọn họ tự đi mà cắn xé nhau.

“Anh trai, tiền thách cưới lúc ly hôn kiện ra tòa là có thể đòi lại được, anh đừng lo.”

Vương Hồng an ủi anh trai mình.

Vương Siêu dường như lại nhớ ra điều gì đó: “Thẻ ngân hàng! Cô trả lại thẻ ngân hàng đây cho tôi!”

Tiền tiết kiệm trong nhà vẫn luôn đứng tên anh ta, nhưng bây giờ trả lại cho anh ta cũng chẳng sao.

Dù sao bên trong cũng chỉ còn hai tệ rưỡi.

Tôi ném thẳng tấm thẻ vào mặt Vương Siêu: “Cho anh đấy, đồ ngu.”

Anh ta mặc kệ đau, cúi xuống nhặt thẻ.


Chương trước
Chương sau
  • Trang chủ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Mất mật khẩu?

Xin vui lòng nhập mật tên và địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo ra một mật khẩu mới qua email.

wpDiscuz