4
8.
Tôi và em trai nhìn nhau cười lạnh, không cùng tần số, lười nói.
Nhưng mẹ chồng cảm thấy bị xúc phạm.
“Mày cười cái gì? Có mấy đồng tiền bẩn là hay lắm à? Chị mày nói đúng, mày là đồ thiếu đòn! Hôm nay tao phải dạy dỗ mày một trận!”
Nói rồi bà ta lao về phía tôi.
Trần Tuấn Sinh vẫn còn đang chìm trong sự hoang mang, thấy mẹ mình lại ra tay, vội vàng kéo lại, quát lớn:
“Đừng quậy nữa!”
Mẹ anh ta giật mình:
“Mày quát tao cái gì? Chẳng lẽ mày không nỡ đánh con tiện nhân này?”
“Tao hiểu rồi, có vợ quên mẹ, tao không sống nữa…”
Nói rồi bà ta khuỵu xuống, ngồi bệt dưới đất bắt đầu gào khóc.
“Nuôi con để phòng thân lúc về già? Vớ vẩn! Mày vì con tiện nhân này mà ép chết tao à! Ông trời ơi…”
Cửa phòng bệnh lập tức có rất nhiều người vây xem.
“Hóng chuyện gì đây?”
“Bà già xúi con trai ly hôn với vợ.”
“Nhưng trên giường còn có đứa bé sơ sinh, đang trong thời kỳ cho con bú đấy.”
“Chắc là chê sinh con gái chứ gì.”
…
Thấy người ta nói đủ thứ, Trần Tuấn Sinh vội vàng xua tan đám đông, đóng cửa lại.
Anh ta đỡ mẹ mình dậy, thì thầm vài câu, ra hiệu đẩy bà đi.
Bà già lườm tôi một cái rồi đóng sầm cửa rời đi.
Trần Tuấn Sinh vừa định mở miệng, tôi đã chặn lời anh ta.
“Đừng nói nữa, thỏa thuận ly hôn tôi sẽ soạn, anh cứ đợi ký tên là được.”
Anh ta lắc đầu quầy quậy.
“Anh bảo mẹ ra ngoài là muốn nói với em, ly hôn là bà nói bậy, không phải ý của anh.”
Ồ? Tôi hứng thú nhìn anh ta, bắt đầu màn trình diễn của anh đi!
Thấy tôi không nói gì, anh ta dường như được cổ vũ, “bịch” một tiếng quỳ xuống bên giường, giơ ba ngón tay lên.
“Anh hứa sau này sẽ lấy gia đình nhỏ của chúng ta làm trọng, sẽ không lo chuyện nhà nữa, sẽ không để em chịu ấm ức nữa.”
Thật tình cảm tha thiết, suýt chút nữa là tôi cảm động rồi.
Tôi thích xem người khác diễn kịch, diễn hay, tôi sẽ vỗ tay tán thưởng.
Nếu không được thì tôi sẽ diễn cùng anh một màn.
Tôi dụi dụi mắt, thút thít:
“Anh sẽ vì em mà cắt đứt tình thân à? Anh còn chưa xin lỗi em đàng hoàng, sau này có khi lại đứng về phía họ.”
“Làm sao em tin anh được?”
Tôi nghe thấy tiếng em trai tôi nghiến răng kèn kẹt bên cạnh, các khớp ngón tay bẻ kêu răng rắc, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ thất vọng.
Trần Tuấn Sinh vội vàng nắm lấy tay tôi.
“Anh thề, anh sẽ đi cắt đứt quan hệ với họ ngay, sau này làm gì cũng nghe lời em.”
Tôi khéo léo rút tay ra, lén lút lau sau lưng.
“Thật không? Vậy em sẽ tin anh thêm một lần nữa.”
“Rầm” một tiếng, em trai tôi đấm vào tường một lỗ lớn.
Trần Tuấn Sinh không để ý, vui vẻ đứng dậy.
“Em đợi tin của anh.”
Anh ta vừa đi, em trai tôi đã hậm hực bắt đầu thu dọn đồ của con gái.
“Em đưa con bé đi, chị muốn làm gì thì làm, không ai thèm quan tâm chị nữa!”
Tôi đánh nó một cái.
“Em ngốc à?”
“Đúng, em ngốc!” Nó phất tay.
“Hóa ra em là người xấu, người ta nói mấy câu lại lừa chị đến mất phương hướng.”
“Về em sẽ nói với bố mẹ là chúng ta sẽ không quan tâm đến chuyện của chị nữa, nhưng công chúa nhỏ chúng ta sẽ dạy, không phiền đến chị.”
Tôi cười lớn:
“Anh ta lừa chị à? Chưa biết ai lừa ai đâu!”
“Lừa anh ta đi, để anh ta về nhà cắt đứt tình thân, chó cắn chó, kệ họ. Chị được yên tĩnh sắp xếp chuyện của mình, đỡ phải có anh ta vướng chân vướng tay.”
“Thật không?” Em trai tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng chị cũng thông minh ra rồi!”
9.
Trần Tuấn Sinh đã xoa dịu gia đình mình như thế nào tôi không quan tâm, nhưng anh ta thật sự không làm phiền tôi nữa.
Em trai đưa tôi về thành phố, người giúp việc mẹ tôi tìm cũng đã đến, cuối cùng tôi cũng có thể yên tĩnh nghỉ thai sản.
Ngay lúc tôi đang điều chỉnh trạng thái chuẩn bị đi làm lại, Trần Tuấn Sinh hớn hở đến tìm tôi.
“Chị anh bị kết án một năm, anh không nói giúp một lời nào.”
“Chồng chị ấy đến nhà gây sự, đòi người đòi tiền, mẹ anh sắp bị anh ta làm cho tức chết rồi.”
“Nhà anh ngày nào cũng có người đến đòi nợ, anh bảo bố mẹ bán nhà trả nợ, anh sẽ không giúp họ đâu.”
“Tiểu Mẫn, anh có giỏi không?”
Anh ta ra vẻ chờ được khen ngợi.
Tôi bảo người giúp việc bế con vào phòng, lạnh nhạt hỏi Trần Tuấn Sinh:
“Người bị kết án thì bị kết án, người bán nhà thì bán nhà, còn anh thì sao?”
“Cái gì?” Anh ta không hiểu.
“Anh cũng bắt nạt tôi, nên phạt thế nào?”
Anh ta ngơ ngác nhìn tôi, sự thiếu kiên nhẫn trong mắt thoáng qua.
Tôi không để tâm:
“Em có một ý kiến hay. Anh cứ ly hôn với em trước, sau đó theo đuổi lại em, coi như là một hình phạt nho nhỏ dành cho anh. Em mà cảm động thì sẽ tái hôn với anh.”
Anh ta lắc đầu như trống bỏi.
“Không được, lỡ em không cảm động, không tái hôn với anh thì sao?”
“Đồ ngốc!” Tôi tiện tay cầm lấy tấm ảnh trên bàn.
“Xem này, đây là ảnh con gái chúng ta, đáng yêu chưa, sao em lại không cần bố nó được? Anh đấy, lần này phải theo đuổi hai người phụ nữ đấy nhé, cố lên!”
Tôi nắm tay cổ vũ, Trần Tuấn Sinh nửa tin nửa ngờ.
“Thôi được rồi.” Tôi chán nản lườm anh ta một cái:
“Còn nói là có thành ý, trong lòng anh thật ra không có hai mẹ con em.”
“Có có, sao lại không có!” Trần Tuấn Sinh vội vàng giải thích.
“Thôi được, coi như là chơi cùng em, ly hôn trước rồi tái hôn sau, được chưa, thật hết cách với em!”
Nói rồi anh ta định lại gần, tôi hoảng hốt đứng dậy đẩy anh ta ra ngoài.
“Nghe kìa, con đói rồi, em phải cho con bú, anh về nhà đợi tin của em đi.”
“Được được được, con là ưu tiên, để con ăn trước!”
Tôi suýt nữa thì nôn vì ghê tởm, cách một cánh cửa mà tôi vẫn vung nắm đấm, hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà anh ta.
Nhìn tấm ảnh em bé trên bàn mà anh ta đã quên, tôi hừ lạnh một tiếng.
10.
Ba ngày sau, em trai đưa tôi đến cục dân chính.
Từ xa đã thấy Trần Tuấn Sinh đứng ở cửa ngóng cổ chờ, vừa thấy chúng tôi liền chạy tới.
Vừa giang tay ra định ôm tôi thì bị em trai tôi bước ngang một bước chặn lại.
“Làm gì đấy? Đang ly hôn đấy, để người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa?”
Trần Tuấn Sinh lúng túng thu tay lại, nhìn xung quanh.
“Cũng phải, ly hôn thì phải có dáng vẻ của ly hôn.”
Nhưng anh ta vẫn muốn lại gần tôi, nhưng vì có em trai tôi canh chừng nghiêm ngặt, anh ta đến một sợi tóc của tôi cũng không chạm được, trông rất không vui.
Tôi giả vờ bất lực.
“Nhân viên đang nhìn đấy, làm xong nhanh lên là anh có thể theo đuổi em rồi.”
Anh ta xoa tay.
“Anh cũng hơi sốt ruột rồi đấy.”
Anh đúng là đồ ngốc!
Theo thỏa thuận, quyền nuôi con thuộc về tôi, tài sản trong tài khoản của mỗi người không phân chia.
Ký xong, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Phải diễn kịch với anh ta, thật mệt!
Từ lúc ra khỏi trung tâm chăm sóc sau sinh đến giờ, anh ta chưa từng nhìn con một cách tử tế.
Tấm ảnh tôi đưa cho anh ta hôm đó chỉ là ảnh em bé tôi tải bừa trên mạng, vậy mà anh ta cũng không nhận ra.
Tâm tư không đặt ở đứa con, người bố như vậy giữ lại để làm gì?
Trong thời gian chờ ly hôn, tôi thỉnh thoảng nghe anh ta báo cáo.
Chồng của chị gái anh ta đã có người khác bên ngoài, trong thời gian chị ta thụ án, hai người đã ly hôn mà không cần thời gian chờ.
Chồng chị ta đến nhà đập phá một trận, lấy đi ít đồ có giá trị, coi như là trừ vào khoản nợ ba vạn, hai nhà hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Mẹ anh ta biết chúng tôi đang trong thời gian chờ ly hôn thì sợ hãi, quyết tâm bán nhà trả nợ, không làm liên lụy đến con trai.
Nhưng Trần Tuấn Sinh lại nói với tôi thị trường nhà đất không tốt, nhất thời rất khó bán.
Từ ánh mắt lảng tránh của anh ta, tôi biết không phải nhà khó bán, mà tám phần là anh ta đang trì hoãn.
11.
Thời gian chờ đợi đầy gian nan cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi nhận được giấy chứng nhận ly hôn liền nhảy lên xe, thúc giục em trai:
“Đi mau đi mau!”
Nào ngờ Trần Tuấn Sinh bám vào cửa xe.
“Tiểu Mẫn, lần này em hài lòng chưa? Khi nào chúng ta tái hôn? Không được lừa anh đâu đấy.”
“Nói thế nào nhỉ?” Tôi ác ý dụi dụi mắt nhìn anh ta.
“Ai mà chẳng có lúc mắt mù một lần? Em thừa nhận, em đã từng mắt mù mà yêu anh, chỉ có điều hiệu quả không tốt, trải nghiệm cực kỳ tệ, giá trị cũng không cao.”
“Cho nên, em đã lau sáng mắt rồi, anh xem trong mắt em còn có anh không?”
Thấy anh ta sắp nổi điên, tôi lôi ra một xấp ảnh em bé đã in, ném vào mặt anh ta.
“Nhìn cho kỹ vào, nhận ra đứa nào là con gái anh rồi hẵng đến tìm tôi!”
Anh ta vơ vội một tấm ảnh.
“Không phải đều là nó sao? Em đừng thử anh nữa, anh là bố của con, sao có thể nhận nhầm được?”
“Phì! Anh còn biết mình là bố à?” Em trai tôi nhổ một bãi nước bọt. “Anh không tự soi lại mình đi, anh cũng xứng làm bố à?”
Nói xong nó đạp mạnh ga, chiếc xe “vù” một tiếng lao qua trước mặt Trần Tuấn Sinh.
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy anh ta nhảy dựng lên chửi bới, rồi lại bò xuống đất nhặt ảnh, đuổi theo xe vài bước, đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng!
“Đồ đàn bà thối tha, mày lừa tao!”
Tiếng gầm đó, vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ.
Lần này diễn không tồi, vỗ tay!
12.
Tôi không biết cuối cùng nhà họ Trần có bán nhà hay không, trả nợ thế nào.
Còn tôi thì đã bán nhà, mang con về nhà mẹ đẻ.
Bố mẹ tôi chẳng quan tâm tôi có ly hôn hay không, họ chỉ quan tâm tôi có vui vẻ hay không.
Lúc làm giấy khai sinh cho con, bố tôi đặt tên cho con bé là Triệu Vũ Huyên, với ý nghĩa xinh đẹp, trong sáng, vui vẻ và vô lo.
Đương nhiên, bố tôi đã gọi điện cho người bạn là sếp của anh ta, nói rằng Trần Tuấn Sinh đã ly hôn với tôi, không cần vì quan hệ riêng tư mà chiếu cố nữa, cứ theo quy định của công ty mà đánh giá.
Theo tôi được biết, KPI của Trần Tuấn Sinh luôn đứng cuối bảng.
Anh ta tự cầu phúc cho mình đi.
Sau này anh ta có đến tìm tôi, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, sắc mặt u ám, bị em trai tôi túm cổ áo ném ra ngoài.
Anh ta gân cổ lên hét:
“Triệu Tiểu Mẫn, tao sẽ quay lại!”
Buồn cười chết đi được, quay lại thì quay lại, nhà tôi luôn sẵn cái chảo đế bằng để đập vào mặt anh ta.
Sau khi đi làm lại, công ty đối xử với những bà mẹ có con nhỏ không mấy thân thiện, tôi dứt khoát nghỉ việc, cùng em trai mở một cửa hàng đồ dùng ngoài trời.
Thời gian tự do, thỉnh thoảng lại đi dã ngoại chọn địa điểm cắm trại, quen biết rất nhiều người bạn yêu đời, tự do tự tại, yêu thích cuộc sống.
Có một đại gia đẹp trai giàu có đã mua hết mười vạn tiền trang bị trong cửa hàng, lén lút xin số điện thoại của tôi từ em trai.
Em trai hỏi tôi có nên cân nhắc không.
Tôi “loạt soạt” lật sổ sách, “lạch cạch” bấm máy tính, đầu cũng không ngẩng lên.
“Chị sẽ tái hôn, nhưng nhất định phải là người yêu chị đến chết đi sống lại. Nếu không có, thì cứ tập trung kiếm tiền. Hôn nhân chất lượng thấp không bằng độc thân chất lượng cao.”
“Hơn nữa, bây giờ trạng thái của chị là tốt nhất, đã hoàn thành việc lớn của đời người, đã trải nghiệm cuộc sống hôn nhân, cũng có con của riêng mình.”
“Còn đàn ông thì…”
Một dãy số hiện lên trên máy tính, tôi hài lòng gập sổ sách lại.
“Đi một người, quên một người, luôn luôn có người tiếp theo!”
-Hết-