Truyện Zui
Đăng nhập Đăng ký

1

  1. Nhà
  2. Tất cả truyện
  3. Bố mẹ chồng tưởng người chết là tôi
  4. Chương 1
Chương sau

Kỳ nghỉ Trung thu, công ty phát hộp quà cua lông cho nhân viên.

Tôi sợ cua hỏng nên tranh thủ bắt taxi về nhà sớm.

Ai ngờ vừa bước chân tới cửa, đã nghe tiếng cười của bố chồng.

“Tin tốt đây, Thẩm Dư gặp tai nạn xe, xe bị ép bẹp dúm, chắc chắn là chết rồi!”

Mẹ chồng cũng cười hả hê:

“Con gà mái không biết đẻ trứng đó, tôi đã sớm mong nó biến khỏi nhà tôi rồi!”

Đúng lúc đó, điện thoại nhận được tin tức về vụ tai nạn liên hoàn trên con đường tôi hay về nhà.

Thẩm Dư chính là tôi.

Nhưng người lái xe… lại là chồng tôi.

1.

Tôi đứng ngoài cửa, nghe tiếng cười nói vui vẻ trong nhà, mồ hôi lạnh bất giác túa ra.

Lúc này tâm trí tôi rối loạn, phải đứng yên một lúc mới có thể trấn tĩnh lại.

Chỉ mới lúc trước thôi, tôi còn đang ngồi làm việc ở công ty, nhóm chat hành chính gửi thông báo nhận quà Trung thu năm nay.

Năm nay công ty làm ăn khá tốt, ngoài hộp bánh Trung thu và một thùng hoa quả như mọi năm, còn phát thêm một thùng cua lớn.

Vì nơi tôi ở là vùng nội địa, cua lớn khá hiếm, trong siêu thị bán loại nhỏ mà giá cũng đắt đỏ.

Nhưng lần này công ty phát toàn bộ là cua lớn chính gốc Dương Thành Hồ, mỗi con đều to hơn cả nắm tay tôi, và đều còn sống.

Lúc đó tôi hoàn toàn không còn tâm trí làm việc nữa, sau khi xử lý xong công việc trong tay, tôi liền xách thùng cua về nhà, định chia sẻ với gia đình.

Vì sợ nhỡ cua chết không còn tươi, tôi không dám đi tàu điện ngầm mà gọi hẳn xe riêng để về.

Không ngờ khi tôi hớn hở xách cua lớn về nhà muốn chia sẻ cùng mọi người, điều chào đón tôi lại là cảnh tượng bọn họ đang hân hoan mong tôi chết.

Mọi người trong nhà vẫn tiếp tục trò chuyện, trong niềm vui sướng, bố chồng tôi còn cẩn thận hỏi:

“Chắc chắn là Thẩm Dư chứ? Nếu không phải thì chẳng phải chúng ta mừng hụt à?”

Giọng mẹ chồng tôi vang lên đầy chắc chắn:

“Sáng nay tôi tận mắt thấy nó đi rồi, không thể nào nhầm được. Nhìn biển số xe mà tôi đăng trên bạn bè đi, đó chính là xe của Thẩm Dư.”

“Đầu xe bị ép bẹp rồi, cho dù nó có là sắt thép thì cũng chắc chắn chết.”

Bố chồng nghe vậy thì vui vẻ ra mặt:

“Tốt, tốt, chết là tốt.”

Tiếc là làm họ thất vọng, tôi chưa chết.

Sáng nay tôi vừa lái xe ra khỏi gara thì nhận được điện thoại của chồng – Cao Lỗi, anh bảo đang ở trong thang máy, nhờ tôi chờ một lát.

Tôi thuận tiện đón anh, vì công ty của anh ở xa hơn công ty tôi nên sau đó tôi xuống xe và đưa chìa khóa xe cho anh, để anh lái về sau giờ làm.

Không ngờ điều đó đã cứu tôi một mạng.

Cảm giác mừng thoát chết chưa tan, thì nỗi lo lắng lớn lại ập đến.

Xe là do Cao Lỗi lái, vậy người gặp tai nạn chắc chắn là anh ấy.

Tôi vội bật điện thoại, tìm video về hiện trường vụ tai nạn, lúc này mới chỉ qua nửa tiếng mà video đã tràn lan khắp nơi.

Ngay cả trong nhóm làm việc của chúng tôi cũng có người gửi video chưa qua kiểm duyệt.

Trên màn hình, một chiếc xe con lật ngửa trên mặt đất, máu loang khắp nơi, không xa có ba chiếc xe con va vào nhau, đầu xe bị lõm nặng.

Dưới đất còn có một cái chân bị đứt không biết của ai, máu me khắp nơi khiến người xem dựng tóc gáy.

Trong đó, chiếc xe hư hại nặng nhất, tôi chưa cần nhìn biển số đã biết chắc chắn là xe của mình.

Và người lái trong xe đó không ai khác chính là chồng tôi – Cao Lỗi.

Tôi và Cao Lỗi là bạn cùng đại học, yêu tự do, kết hôn thuận theo tự nhiên, sau đó sống cùng bố mẹ chồng cũng khá hòa thuận.

Nhưng không ngờ rằng “biết người biết mặt không biết lòng”, bố mẹ chồng mà tôi coi như cha mẹ ruột lại một lòng mong tôi chết.

Tấm chân tình của tôi đúng là cho chó ăn rồi!

2.

Bây giờ nghĩ lại, hôm nay tôi thoát chết, đứng ở đây chắc là do ông trời không nỡ nhìn tôi bị lừa gạt, từng bước dẫn dắt tôi phát hiện ra sự thật.

Điện thoại đột ngột reo lên, tôi lập tức nhấn nghe, trốn vào góc cầu thang bên cạnh.

Đó là cuộc gọi từ cảnh sát, họ bảo tôi nhanh chóng đến bệnh viện.

Tôi thầm kêu không ổn, vội vàng rời khỏi khu nhà.

Người có thể liên lạc với tôi, nhiều khả năng chính là Cao Lỗi.

Dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng, mấy năm tình nghĩa, tôi vẫn có chút lo lắng cho anh ta.

Nhưng rồi tôi nhanh chóng nhận ra, sự lo lắng đó thật thừa thãi.

Tôi để đồ xuống rồi lập tức chạy tới bệnh viện.

Vụ tai nạn này có nhiều người bị thương, hành lang bệnh viện chật cứng người nhà các nạn nhân.

Khi biết tôi là người nhà của Cao Lỗi, cảnh sát nhìn tôi với vẻ mặt nặng nề, bảo tôi hãy nén bi thương.

Chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống, nhưng anh ta lại hỏi tiếp tôi, có quen cô gái trẻ ngồi ghế phụ không.

Đôi chân vừa yếu ớt lập tức trở nên cứng cáp.

Cùng cứng lại còn có nắm tay tôi.

Bởi chiếc xe là của hồi môn nhà tôi tặng, Cao Lỗi thỉnh thoảng vẫn lái, nhưng chúng tôi từng thỏa thuận ghế phụ chỉ để cho hai vợ chồng ngồi, còn bạn bè khác giới thì tôi đều bắt họ ngồi ghế sau.

Bây giờ ghế phụ của anh ta lại có một cô gái, chỉ nghĩ thôi cũng thấy có vấn đề.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức mở camera giám sát trên xe.

Trước đó khu nhà xuất hiện kẻ trộm đập vỡ kính xe, tôi đã mua một chiếc camera để lắp trong xe, nghĩ rằng không có chuyện gì nên chưa nói với Cao Lỗi, không ngờ hôm nay lại giúp tôi rất nhiều.

Mở camera lên, hiện ra trước mắt tôi là gương mặt của cô gái trẻ.

Rất xinh đẹp, rất trẻ, và tôi cũng quen.

Trước đó không lâu, Cao Lỗi từng kể với tôi rằng công ty có một thực tập sinh mới, học cùng trường, cùng chuyên ngành với anh ta, nên sếp bảo anh ta dẫn dắt cô ấy.

Hình như tên là Lưu Tuyết.

Sau đó, gần như mỗi ngày Cao Lỗi đều nhắc tới cái tên này, khi tôi bắt đầu thấy có điều gì đó không ổn, anh ta lại nói chỉ là đồng hương, cảm thấy thân quen, không có ý gì khác.

“Anh Lỗi, lần này danh sách được chuyển chính thức, có em không?”

Trong camera, Lưu Tuyết rất tự nhiên ngồi vào ghế phụ, kéo tấm chắn nắng xuống bắt đầu trang điểm.

“Dĩ nhiên rồi, em không thấy anh là ai à.”

“Tuyệt quá, cảm ơn anh Lỗi! Moaaaa!”

Lưu Tuyết vui mừng hôn lên má Cao Lỗi.

Anh ta cũng rất hưởng thụ, bất chấp đang lái xe, quay đầu nhìn Lưu Tuyết:

“Chỉ hôn má thôi à?”

Giây tiếp theo, hai người họ lập tức hôn nhau nồng nhiệt ngay trước ống kính.

Tôi tắt camera, lòng bỗng nhẹ bẫng.

Nỗi buồn vì mất chồng phút trước và nỗi đau bị chồng phản bội lúc này triệt tiêu lẫn nhau, ngược lại khiến tôi bật cười.

“Tôi không quen, cô ấy thế nào rồi?”

“Cô ấy không bị thương nặng, chỉ bị trầy xước phần mềm và gãy xương cẳng chân.”

Cảnh sát chỉ về phía phòng bệnh của cô ấy, tôi bước tới đó.

“Tôi không thể phẫu thuật, tôi đang mang thai! Tôi muốn điều trị bảo tồn!”

Trong phòng bệnh, Lưu Tuyết hét lên, giọng vang vọng, nhìn là biết chẳng hề gì.

Tôi chỉ đứng ngoài cửa nhìn một chút, sau đó quay lại nói với cảnh sát:

“Đây là tiểu tam của chồng tôi, hiện còn đang mang thai con anh ta. Các anh tạm thời đừng nói cho cô ấy chuyện chồng tôi đã chết, tôi sợ cô ấy chịu không nổi.”

Cảnh sát và y tá trong phòng nghe xong đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm.

3.

Tôi cùng cảnh sát đi vào nhà xác, nhìn thấy thi thể của Cao Lỗi nát bươm.

May mà gương mặt chỉ bị xây xát nhẹ, nếu không tôi chắc không nhận ra anh ta.

“Chồng à, anh chết thảm quá, trên đường xuống suối vàng nhớ đi chậm thôi nhé.”

Tôi khóc lóc đổ người lên thi thể của anh ta, nhưng nước mắt không thể rơi, chỉ có thể làm bộ như khóc.

Sau khi xác nhận danh tính người chết, cảnh sát giao lại di vật của Cao Lỗi cho tôi.

Nguyên nhân vụ tai nạn là do phía trước xuất hiện một chiếc xe máy chạy quá tốc độ, lại lấn làn, xe phía sau tránh không kịp nên đâm vào.

Trong túi niêm phong, điện thoại của Cao Lỗi nằm lặng lẽ, màn hình đã nứt như mạng nhện, nhưng may là vẫn mở được.

Tiễn cảnh sát về xong, tôi vừa liên hệ nhà tang lễ, vừa bắt đầu lục lọi điện thoại của Cao Lỗi.

Mở WeChat, nhóm trò chuyện được ghim tên là “Gia đình hạnh phúc”

Nhưng trong nhóm chỉ có ba người: bố chồng, mẹ chồng và Cao Lỗi, không có tôi.

Mẹ chồng gửi video hiện trường tai nạn vào nhóm, còn gắn thẻ Cao Lỗi.

[Con à, Thẩm Dư chết chưa, mau xem đi.]

Bố chồng nói: [Đúng là ông trời giúp chúng ta, không uổng công ta ngày ngày cầu khấn.]

Trong nhóm, bố mẹ chồng vui mừng đến mức mất kiểm soát, liên tục tag Cao Lỗi.

Tôi vội lấy điện thoại của anh ta nhắn lại: [Đúng vậy, thật là tuyệt vời.]

Câu trả lời khiến nhóm chat lại sôi nổi hẳn lên, tôi vừa dùng giọng điệu của Cao Lỗi để trả lời, vừa sắp xếp chuyện hỏa táng.

Chỉ sau một tiếng, Cao Lỗi đã từ một thi thể biến thành một hộp tro cốt.

Tôi bỏ tiền mua cho anh ta một chiếc hộp tro cốt đẹp, dù sao sau này cũng còn cần dùng.

Xong xuôi mọi việc, tôi liên lạc với luật sư, bắt đầu rà soát tài sản đứng tên Cao Lỗi, gần như thức trắng đêm.

Tôi nhắn vào nhóm: [Thẩm Dư còn nhiều tài sản cần thanh lý, mấy hôm nay con không về đâu.]

Mẹ chồng lập tức trả lời: [Tốt, tốt lắm, con đàn bà đó có bao nhiêu tiền, có cả xe lẫn nhà, tất cả đều là của chúng ta. Cái lão già cha nó cũng sắp không sống nổi rồi, đến lúc đó tất cả đều là của chúng ta.]

Được lắm, bọn họ đúng là muốn ăn đến tận cùng, không sợ nghẹn chết sao.

Tôi mang hộp tro cốt về nhà bố, nhìn thấy thứ tôi cầm trên tay, ông suýt chút nữa ngất xỉu.

“Đây là gì vậy?” Ông không chắc chắn hỏi tôi.

Tôi ném hộp tro cốt xuống đất, sau đó giẫm lên, chắc chắn rằng hôm nay ông đã uống thuốc huyết áp, rồi mới từ tốn kể lại mọi chuyện.

“Đồ khốn! Một lũ khốn nạn!”

Quả nhiên, bố tôi nghe xong, lập tức tức giận đến đỏ bừng mặt.

Giây tiếp theo, ông ôm chặt tôi vào lòng:

“May mà không phải con, nếu con mà đi rồi, bố cũng không sống nổi đâu.”

Tôi vỗ lưng ông:

“Đừng lo, mạng của con gái bố vẫn còn dài lắm.”

Bố mẹ chồng bây giờ còn chưa biết đứa con trai yêu quý của mình đã chết, tôi vẫn đang chuẩn bị cho họ một bất ngờ lớn đây.



Chương sau
  • Trang chủ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Mất mật khẩu?

Xin vui lòng nhập mật tên và địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo ra một mật khẩu mới qua email.

wpDiscuz