Truyện Zui
Đăng nhập Đăng ký

2

  1. Nhà
  2. Tất cả truyện
  3. Trợ lý đánh tráo con trai của tôi
  4. Chương 2
Chương trước
Chương sau

3.

Hai mươi năm nay, Ôn Niệm Niệm vẫn luôn như thế, hễ có chuyện gì không vừa ý, Nhị Cẩu Tử liền trở thành bao cát trút giận.

Nó cũng từng cầu cứu tôi, nhìn vào đôi mắt tội nghiệp ấy, trong lòng tôi không hề gợn chút thương xót, ngược lại còn cảm thấy hả hê.

Kiếp trước, tôi cũng từng nhìn nó bằng ánh mắt van nài như vậy.

Thế mà nó vẫn không chút nể tình, đưa cả tôi và con vào trại tâm thần.

Giờ đây, tôi chỉ nói một câu:

“Nhị Cẩu Tử, con đừng trách mẹ con, bà ấy cũng vì muốn tốt cho con thôi. Thương cho roi cho vọt, bị đánh cũng là chuyện bình thường.”

Nhị Cẩu Tử tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nhưng Ôn Niệm Niệm sao có thể dừng lại như vậy?

Cô ta túm tóc Nhị Cẩu Tử kéo lê ra ngoài.

“Đúng là nuôi không nổi mày, tao sẽ không bao giờ để mày có cơ hội phản kháng. Đợi đến khi thời cơ đến, tao sẽ khiến mày vạn kiếp bất phục!”

Lời này, rõ ràng là nhằm vào tôi.

Thế mà kiếp trước tôi lại không nghe ra.

Kiều Thiên Vũ không nói gì thêm, đi vào bếp nấu ăn, còn tôi xách túi lên công ty.

Tôi tin, sẽ còn nhiều “niềm vui” đang chờ.

Vừa đến văn phòng, tôi lấy điện thoại mở camera giám sát.

Ôn Niệm Niệm ngang nhiên đi vào nhà, còn lấy dây buộc Nhị Cẩu Tử trước cửa.

Hai người họ ôm nhau ngay giữa phòng khách, giữa ban ngày ban mặt làm ra chuyện đê tiện.

Còn khen là “kích thích”.

Tôi thấy ghê tởm, đặt điện thoại sang một bên, cho đến khi tiếng đối thoại vang lên.

Ôn Niệm Niệm:

“Anh Thiên Vũ, lỡ con An Nhiên đó đột nhiên đổi ý thì sao?”

Kiều Thiên Vũ vừa nghịch tóc cô ta, vừa cười:

“Làm sao được! Với Duệ Duệ, cô ta nâng niu như trứng mỏng.”

“Nhưng hôm nay cô ta nói còn phải suy nghĩ thêm. Nếu thật sự đổi ý, chẳng phải chúng ta phí công bày mưu tính kế rồi sao?”

Trong mắt Kiều Thiên Vũ thoáng qua vẻ độc ác:

“Nếu An Nhiên thật sự đổi ý, thì đừng trách anh tuyệt tình. Anh sẽ khiến cô ta chết không có chỗ chôn.”

Ôn Niệm Niệm ôm lấy hắn, cười duyên.

Quả thật là cặp đôi khốn nạn.

Tôi tắt màn hình giám sát, lập tức ra lệnh chuyển toàn bộ tài sản công ty sang nơi khác.

Tôi là người đại diện pháp lý, cũng là tổng giám đốc, làm chuyện này dễ như trở bàn tay.

Ôn Niệm Niệm và Kiều Thiên Vũ không phải muốn công ty sao?

Tôi sẽ “ban tặng” cho họ.

Tôi giao toàn quyền tổ chức tiệc đón Duệ Duệ cho Ôn Niệm Niệm, có cô ta lo, tôi chẳng cần bận tâm gì.

Chuyện gì vào tay Ôn Niệm Niệm, cô ta đều làm tốt nhất.

Nhưng tôi không ngờ, Ôn Niệm Niệm lại tiêu xài xa hoa đến vậy, còn chuẩn bị cho Kiều Gia Duệ một chiếc siêu xe trị giá hàng chục triệu.

Tôi khẽ nhướn mày:

“Chiếc xe này vượt ngân sách rồi nhỉ?”

Thế nhưng Ôn Niệm Niệm lại không hề bận tâm:

“Tổng giám đốc An, bao năm nay chị đào tạo em, hơn nữa em cũng rất quý Duệ Duệ, xem như món quà em tặng cậu ấy.”

Đúng là rộng rãi thật.

Nhưng dù tôi có trả lương cao đến đâu, cô ta cũng không thể nào có khoản tiền chục triệu như vậy.

Số tiền đó từ đâu ra, tôi rõ hơn ai hết.

Dám làm giả sổ sách công ty!

Ôn Niệm Niệm, cô đúng là chán sống rồi.

Kiều Thiên Vũ cũng bước tới:

“Vợ à, em xem Niệm Niệm đối xử với Duệ Duệ tốt biết bao, cô ấy đúng là người biết ơn.”

Tôi mím môi cười, trong mắt mang theo vẻ giễu cợt:

“Đúng là biết ơn thật.”

Biết ơn đến mức cướp sạch mọi thứ của tôi.

Biết ơn đến mức âm mưu sát hại tôi.

Sự biết ơn như thế, ai dám nhận?

Ôn Niệm Niệm không nhận ra sự thay đổi của tôi, tiếp tục đi chuẩn bị tiệc đón.

Tôi rảnh rang chẳng có việc gì, liền quyết định về nhà nghỉ ngơi.

Vừa mở cửa, liền bị một bó hoa tươi đập vào mặt.

“Người mẹ xinh đẹp nhất quả đất, con về rồi, mẹ có bất ngờ không?”

Kiều Gia Duệ từ ngoài chui ra, gương mặt rạng rỡ nụ cười.

Tôi phì cười thành tiếng.

Tên nhóc này lại về trước thời gian dự kiến.

Trước kia, khi còn bị Ôn Niệm Niệm hành hạ, mỗi lần gặp tôi, Duệ Duệ đều mang dáng vẻ trống rỗng, nào có rạng rỡ như bây giờ.

Lần này, tôi nhất định phải bảo vệ nó, để nó mãi mãi vui vẻ thế này.

4.

Khi Ôn Niệm Niệm về nhà và thấy Kiều Gia Duệ, cô ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời, lập tức kéo tay cậu.

“Duệ Duệ, con về sao không nói cho mẹ biết? Để mẹ còn ra đón con nữa chứ.”

Từ nhỏ, Kiều Gia Duệ đã có chút bài xích Ôn Niệm Niệm, nói rằng cô ta đánh Nhị Cẩu Tử quá tàn nhẫn, còn bảo ánh mắt cô ta nhìn mình rất kỳ quái.

Kiều Gia Duệ vội vàng rút tay lại:

“Dì Ôn, con chỉ muốn tạo bất ngờ cho mẹ nên không nói với ai cả.”

Ôn Niệm Niệm nhìn bàn tay hụt hẫng của mình, thần sắc chợt ảm đạm, giọng nói cũng run lên:

“Duệ Duệ, con… con rất ghét dì Ôn sao?”

Kiều Gia Duệ không trả lời, bước đến đứng cạnh tôi, khoác tay tôi, xem như ngầm thừa nhận lời cô ta nói.

“Duệ Duệ…” Ôn Niệm Niệm mím chặt môi, ánh mắt lấp lánh nước mắt.

Kiều Gia Duệ nhíu mày, có vẻ khó chịu, tôi vỗ nhẹ tay nó:

“Vào bếp lấy giúp mẹ hộp sữa.”

Biết tôi cố ý đuổi nó ra ngoài, Duệ Duệ lập tức gật đầu đồng ý.

Tôi nhìn Ôn Niệm Niệm thất thần như mất hồn, không vui nói:

“Ôn Niệm Niệm, dáng vẻ này của cô, cứ như thể cô mới là mẹ ruột của Duệ Duệ vậy.”

Kiều Thiên Vũ lập tức biến sắc, chắn ngay trước mặt Ôn Niệm Niệm:

“Trợ lý Ôn, cô làm gì vậy?”

Hai người họ không biết trao đổi ánh mắt kiểu gì, chỉ thấy Ôn Niệm Niệm vội lau nước mắt, cười gượng vài tiếng.

“Xin lỗi tổng giám đốc An, là tôi đường đột rồi.”

Đúng lúc đó, trong bếp vang lên tiếng bát đĩa vỡ, tôi hoảng hốt chạy vào.

Ôn Niệm Niệm và Kiều Thiên Vũ cũng vội chạy theo.

Kiều Gia Duệ đang trừng mắt nhìn về phía góc bếp, nơi Nhị Cẩu Tử – đứa trẻ vốn bị nhốt ở ngoài – giờ lại đang lục rác trong thùng để tìm đồ ăn.

Nhị Cẩu Tử mặt mày bầm tím, tóc tai rối bù chưa từng được cắt từ bé đến lớn.

Đột nhiên thấy có người lù lù trong bếp, quả thật rất dễ khiến người khác giật mình.

Ôn Niệm Niệm nhìn rõ rồi, liền xông đến túm tóc Nhị Cẩu Tử, vừa chửi vừa đá túi bụi.

“Mẹ mày! Mày là đồ quỷ đói đầu thai chắc! Dám làm Duệ Duệ của tao giật mình! Tin tao đánh chết mày không?!”

Nhị Cẩu Tử cầu xin:

“Mẹ ơi, con sai rồi, con chỉ là quá đói thôi, con xin mẹ tha cho con, con không dám nữa đâu…”

Nhìn đống rác trong thùng, Ôn Niệm Niệm lập tức ấn đầu Nhị Cẩu Tử vào bên trong:

“Muốn ăn đúng không? Tao cho mày ăn đến chết!”

Nhị Cẩu Tử không còn khóc nổi nữa, sau đó vùng mạnh ra khỏi tay cô ta, nước mắt nước mũi đầy mặt.

“Mẹ ơi! Con có phải con ruột của mẹ không? Sao mẹ lại hành hạ con như vậy?”

“Sao mẹ có thể đối xử tốt với Kiều Gia Duệ như thế? Nó có ba mẹ thương yêu, còn con, sao mẹ không thể thương con dù chỉ một chút?”

Vừa nói, Nhị Cẩu Tử vừa quỳ sụp xuống đất, đau đớn vô cùng.

Một người hơn hai mươi tuổi mà khóc đến thảm thiết như vậy, nhìn qua thật chua xót.

Nhưng Ôn Niệm Niệm không hề cảm động, quay lại cầm lấy cây cán bột bên cạnh, vung lên đánh tới tấp vào người Nhị Cẩu Tử.

Mỗi đòn đều nặng nề, Nhị Cẩu Tử chỉ có thể giơ tay che đầu, đến kêu cứu cũng không kêu nổi.

Ôn Niệm Niệm lại chuyển sang đánh vào chân cậu ta, đánh từng cú, từng cú, cho đến khi vang lên một tiếng rắc rõ mồn một – tiếng xương gãy.

Lúc này cô ta mới dừng tay, hung hăng gằn giọng:

“Đồ tiện nhân như mày mà cũng dám nhắc đến Duệ Duệ sao? Tao đánh gãy chân mày, xem sau này còn dám dọa Duệ Duệ nữa không!”

Nhị Cẩu Tử đã không còn phát ra tiếng, đồng tử mở to, cả nửa ngày không phát ra âm thanh nào, cuối cùng ngất lịm đi vì đau đớn.

Chương trước
Chương sau
  • Trang chủ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Mất mật khẩu?

Xin vui lòng nhập mật tên và địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo ra một mật khẩu mới qua email.

wpDiscuz