2
5.
Tôi đề nghị ly hôn với Hạo Thần, là vào buổi tối một tuần sau.
Bọn tôi vừa mới kết thúc.
Anh ta đột nhiên nói, lát nữa có việc phải ra ngoài một chuyến.
Tôi ngắt lời anh ta, nói rằng mình cũng có chuyện muốn nói.
Đúng như dự đoán, sau khi nói xong anh ta cũng không có phản ứng gì.
Chỉ sững người một lúc, rồi chống người dậy khỏi mình, gương mặt không chút cảm xúc.
“Được, anh biết rồi.”
Giống như nhận được thông báo nào đó từ thư ký.
Tôi nói:
“Con em cũng không cần, sau này làm phiền anh chăm sóc nó.”
“Không sao.”
Tôi kiên quyết:
“Mấy năm qua anh đã vất vả rồi, cảm ơn anh.”
Rõ ràng là không có tình cảm gì, còn phải chung sống với tôi mấy năm như vậy, đúng là làm khổ anh ấy rồi.
Hành lý của tôi rất ít, một chiếc vali là chứa hết tất cả mọi thứ.
Giấy thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn phòng khách, tôi đã ký tên.
Trước khi rời đi, tôi quay lại đóng cửa cẩn thận.
Hạo Thần trần trụi nửa thân trên đầy vết cào, lặng lẽ đứng trên ban công hút thuốc.
Chuyện ly hôn, tôi chưa nói với ai cả.
Hạo Tử Trầm đang ngủ trong phòng.
Xa hơn nữa là Lâm gia, ba mẹ tôi đang chúc mừng sinh nhật Lâm Thư Kiều.
Đợi Hạo Thần hút thuốc xong, anh ta cũng sẽ đi tìm Lâm Thư Kiều.
Mang theo món quà đã chuẩn bị sẵn trong phòng làm việc— Một bộ váy múa đỏ được đặt may riêng.
Lần đầu nhìn thấy nó, tôi cũng rất thích.
Nhưng nó cũng giống như cuộc hôn nhân này, không phải là thứ thuộc về tôi.
Không ai nhớ rằng, thực ra hồi nhỏ tôi cũng từng nhận được cúp giải Búp Sen Hồng quốc gia nhóm thanh niên.
Các thầy cô đều nói, tố chất cơ thể của tôi, năm trăm hay thậm chí một nghìn người mới có một.
Nhưng từ sau khi vô tình rơi từ trên sân khấu xuống, tôi không thể tiếp tục nhảy múa được nữa.
Từ đó về sau, tôi mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng, khóc ướt đẫm gối, đó là quãng thời gian đau khổ nhất của tôi.
Ba mẹ cũng buồn bã một thời gian, rồi sau đó quay sang đưa Lâm Thư Kiều đến học với cùng một thầy dạy.
“Chị có năng khiếu, em gái có khi còn giỏi hơn.”
Từ lúc đó, tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến múa nữa.
Đêm nay, cũng như vô số đêm trước đây, là một đêm rất bình thường.
Gió rất nhẹ, trăng rất sáng.
Tôi từ lúc quyết định rời đi, cho đến khi bước lên máy bay, đều không hề ngoái lại.
Sau khi lên máy bay, tiếp viên hàng không xinh đẹp mang đến một chiếc bánh nhỏ.
“Quý cô thân mến, cảm ơn bạn đã lựa chọn chuyến bay của hãng chúng tôi. Toàn thể phi hành đoàn chúc bạn sinh nhật vui vẻ.”
Tôi hơi ngẩn người.
Sau đó mỉm cười với cô ấy, cảm ơn nhé.
6.
Nơi tôi chọn đến, là nhà bà ngoại ở vùng quê.
Xuống máy bay còn phải chuyển một chuyến tàu cao tốc, rồi từ tàu cao tốc xuống lại có xe buýt du lịch chuyên dụng.
Mấy năm gần đây, ngôi làng nơi bà ngoại sống đã được chính phủ phát triển thành khu du lịch, hằng ngày đều có tàu xe chuyên chở qua lại.
Trải qua năm, sáu tiếng đồng hồ, xe buýt chạy vòng quanh con đường trên núi.
Nhìn từ cửa sổ kính kiểu cũ, những đám mây trắng như mọc lên từ mặt đất, gió và hơi nóng cùng ùa vào mặt.
Tôi chụp mấy tấm ảnh, vui vẻ đăng lên Weibo.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ sự thoải mái của tôi.
Là cuộc gọi của Hạo Thần.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tử Trầm bị sốt, em có biết hộp thuốc ở đâu không?”
“Phòng chứa đồ trên tầng hai.”
“Được.”
Im lặng một lúc, Hạo Thần tiếp tục:
“Tìm thấy rồi, cảm ơn em.”
“Không có gì.”
Vừa chuẩn bị cúp máy, Hạo Thần lại nói tiếp:
“Thay anh gửi lời hỏi thăm bà ngoại nhé. Chơi chán rồi thì về, Tử Trầm cứ gọi em mãi.”
Tôi cầm điện thoại:
“Vậy thì anh nói với thằng bé đi, chúng ta đã ly hôn rồi.”
Tiếng bật lửa vang lên “tách” một cái, dường như Hạo Thần đang châm thuốc, giọng anh ta rất bình thản:
“Vì Trần Tư Đình à?”
“Trần Tư Đình?” Tôi phải lục lại trong ký ức mới nhớ ra cái tên này, bỗng dưng cảm thấy kỳ quặc, “Liên quan gì đến anh ấy?”
“Anh ấy về nước rồi,” Hạo Thần nói, “hiện giờ hai người đang ở cùng một địa điểm.”
“Hạo Thần ,” tôi xoa xoa thái dương, “hình như bây giờ anh không được tỉnh táo cho lắm. Tôi không hiểu anh đang nói gì, cũng không muốn hiểu.”
“Sau này nếu tìm không thấy đồ, có thể hỏi quản gia. Ốm đau thì đưa con đi khám.”
“Tôi hy vọng sau này mối quan hệ của chúng ta là không làm phiền nhau.”
Hạo Thần im lặng một lúc:
“Được, như em muốn.”
7.
Khi đến trước cửa nhà bà ngoại, tôi rất xúc động.
Ngôi làng xưa mộc mạc giờ đã trở nên hiện đại hơn, nhưng vẫn giữ được nét đặc trưng của dân tộc thiểu số.
Sân trước quen thuộc, giàn nho quen thuộc, con suối quen thuộc…
Nhưng— Trước cửa lại có một người không quen.
Rất trẻ, mặc áo phông đen, đeo dây chuyền bạc, có vẻ vừa mới gội đầu xong, mang theo chút hơi nước mát lạnh.
Tôi kéo vali, do dự nhìn cậu ấy, còn cậu ấy cũng nhìn tôi.
Khoảng cách càng lúc càng gần, cả hai cùng ngỡ ngàng thốt lên:
“Trần Tư Đình?”
“Lâm Mãn?”
Trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp đến vậy sao.
Về quê thôi mà cũng có thể gặp lại đồng đội từng thi đấu cùng năm xưa.
Những năm mình bỏ múa vì chấn thương, Trần Tư Đình vẫn kiên trì theo đuổi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy cũng giống Lâm Thư Kiều, ra nước ngoài học nâng cao.
Tôi đã nhìn thấy poster quảng bá của họ nhiều lần.
Hạo Thần biết rõ lịch trình của cậu ấy như vậy, cũng là vì Lâm Thư Kiều.
Họ cùng một đoàn múa mà.
Trần Tư Đình nói, sau khi về nước, cậu ấy luôn muốn thực hiện một điệu múa dân tộc Dao độc đáo.
Mà ngôi làng của bà ngoại tôi, mấy năm gần đây nổi tiếng nhờ văn hóa di chỉ người Dao, nên cậu ấy đã đến đây tìm cảm hứng.
Sau một hồi trò chuyện xã giao, Trần Tư Đình đột nhiên dò hỏi:
“Lâm Mãn, năm đó… về sau, cậu có thử nhảy múa lại không?”
Tôi im lặng một lúc.
Trần Tư Đình tiếp tục nói:
“Mình quen một bác sĩ trong ngành ở nước ngoài, tổ chức của anh ấy chuyên về phục hồi trị liệu loại này. Lâm Mãn… nếu cậu còn muốn nhảy múa, cậu có muốn thử không?”
“Có lẽ tỷ lệ thành công không thể là 100%,” Trần Tư Đình nói tiếp, “và chi phí điều trị có thể khá cao. Nếu cậu cần, mình có thể… cho cậu mượn.”
Có vẻ sợ nói sai điều gì, Trần Tư Đình nhìn mình với chút căng thẳng.
“Tất nhiên, nếu cậu không muốn, thì coi như mình chưa nói gì.”
Những năm đầu sau khi gặp chuyện, tôi chưa bao giờ từ bỏ việc trị liệu phục hồi.
Nhưng những liệu trình đó cuối cùng đều không có hiệu quả.
Cầm số tiền phục hồi cao ngất ngưởng, mỗi lần đều mang theo hy vọng, rồi lại đối mặt với tuyệt vọng.
Sau đó, gia đình làm ăn thất bại, không còn tiền dư, tôi cũng dần từ bỏ.
Tôi kết hôn với Hạo Thần, trốn trong cuộc hôn nhân mơ hồ mấy năm, sớm đã mất đi ý chí trước kia.
Tôi định từ chối Trần Tư Đình, nhưng lời nói ra lại biến thành:
“Muốn.”
“Dù chỉ có 10% khả năng, mình cũng muốn thử.”
Nói xong chính tôi cũng sững người tại chỗ, bàn tay buông thõng không kìm được mà khẽ run.
Cơ thể tôi, vẫn không cam lòng.
Kế hoạch thay đổi đột ngột.
Sau bữa cơm tối với bà ngoại ở trong làng, tôi đã liên lạc với vị giáo sư mà Trần Tư Đình nhắc đến.
Giáo sư Ross hỏi tôi rất nhiều câu hỏi, nói rằng trước đây đã từng điều trị thành công những trường hợp tương tự, bảo tôi đừng lo lắng.
Sau đó, ông nhờ trợ lý sắp xếp cuộc hẹn gặp vào tháng sau cho tôi.
Cúp máy, tôi vẫn tưởng mình đang mơ.
Trần Tư Đình bên cạnh có vẻ còn phấn khích hơn cả tôi:
“Tốt quá rồi, Lâm Mãn!”
“Cảm ơn cậu.” Tim tôi cũng bắt đầu đập nhanh hơn, cả người có cảm giác hư ảo, không chân thực.
Nhưng cậu ấy lại lắc đầu:
“Thật ra mình cũng là vì bản thân. Lâm Mãn, nếu điều trị thuận lợi, mình muốn nhờ cậu giúp mình một việc.”
“Được.”
Tôi không hỏi là việc gì, trực tiếp đồng ý ngay.
8.
Một tháng sau, tôi bay ra nước ngoài, đến cơ sở y tế của giáo sư Ross.
Mặc dù không biết ngôn ngữ, cũng chẳng quen ai, mỗi ngày đều là những liệu trình phục hồi nhàm chán lặp đi lặp lại, nhưng…
Tôi từng nghĩ bàn chân phải của mình sẽ mãi cứng đờ, giờ đây nó thật sự đang dần “thức tỉnh”.
Thỉnh thoảng, tôi thậm chí có thể thực hiện một số động tác múa trước đây.
Giáo sư Ross nói, so với những bệnh nhân khác, tình trạng của tôi thực ra không nghiêm trọng lắm.
Thêm vào đó, mấy năm qua tôi cũng khá chú ý, không lâu nữa tôi có thể xuất viện rồi.
“Cơ thể của em kiên cường hơn em nghĩ,” ông ấy nói, “trong suốt những năm qua, nó vẫn luôn âm thầm chữa lành cho em.”
“Điều duy nhất chúng ta cần, chính là chờ đợi.”
Vì lời nói của ông ấy, tôi đã bỏ hết tất cả những sắp xếp khác, dồn toàn bộ thời gian và tâm sức vào liệu trình phục hồi.
Các nhân viên thậm chí còn cảm thán rằng, tôi đến sớm hơn cả thời gian họ quẹt thẻ đi làm mỗi ngày.
“Lâm, buổi tập phục hồi hôm nay đến đây thôi nhé,” trợ lý cười nói với tôi, “ngày mai cũng giờ này, đến sớm thì tự mở cửa nha.”
Cô ấy rời đi.
Tôi vẫn ở lại trong trung tâm, thu dọn đồ đạc của mình.
“Lâm Mãn,” một cô gái mặt tròn đẩy xe lăn đứng ở cửa nhìn tôi, “có đi không?”
Cô ấy tên là Tần Tiếu, cũng là người Trung Quốc, bọn tôi ở chung một phòng ký túc xá.
Tình trạng của Tần Tiếu còn nghiêm trọng hơn mình.
Cô ấy là một vận động viên tennis.
Vì một vụ tai nạn xe hơi, cô ấy đã ngồi xe lăn được năm năm rồi.
Mỗi tối, bọn tôi thường cùng nhau chuẩn bị bữa tối, sau đó đi dạo bên bờ sông.
Nhưng hôm nay, tâm trạng Tần Tiếu có vẻ không tốt, mãi đến khi về đến ký túc xá, cô ấy mới mở lời:
“Giáo sư Ross nói, chân của mình rất khó phục hồi… hơn nữa, mình vừa thấy ảnh cưới của anh ấy trên mạng.”
Tôi biết cô ấy đang nói đến ai.
Bạn trai của Tần Tiếu, hai người quen nhau từ cấp hai, cùng hạ quyết tâm vào cấp ba, sẽ cống hiến cả đời cho cùng một sự nghiệp.
Trải qua bao ngày đêm luyện tập, cuối cùng cũng có thể cùng nhau tham gia thi đấu, thì cô ấy gặp tai nạn.
Dù đã giành lại được mạng sống, nhưng đôi chân đã hoàn toàn mất cảm giác.
Tần Tiếu khóa vợt tennis lại, chia tay anh ấy, ra nước ngoài.
Nghe nói anh ấy đã ở trong nước độc thân suốt năm năm, luôn chờ cô ấy, giờ thì cũng sắp kết hôn rồi.
“Mình mừng cho anh ấy,” Tần Tiếu vừa lau nước mắt vừa nói, “không ai mãi đứng ở nguyên chỗ cũ, bây giờ anh ấy muốn bước tiếp, đó là điều tốt.”
“Nhưng không hiểu sao, mình vẫn có cảm giác mãnh liệt rằng mình bị bỏ lại trong quá khứ. Mình nghĩ như vậy, có phải rất đáng xấu hổ không?”
Tôi xoa đầu cô ấy, đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy.
Tần Tiếu mở một chai rượu vang, uống được một lúc thì mơ màng ngủ thiếp đi.
Tôi đỡ cô ấy lên giường, đắp chăn cẩn thận, thì đột nhiên nhận được một tin nhắn từ số lạ.
【Bà ngoại nói em ra nước ngoài rồi, tiền có đủ dùng không?】
Tôi nhìn nó, thực sự không thể đoán ra đó là ai.
Giây tiếp theo—
【”Ngân hàng Bưu điện” số đuôi tài khoản 730 của bạn vừa được nạp 1.000.000,00 đồng, số dư 4.000.000,00 đồng.】
Khoảnh khắc đó, tôi biết chủ nhân của số điện thoại mới này là ai.
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc, tôi đã chuyển lại số tiền.