4
11.
Vì phép lịch sự, Giang Lâm Mặc vẫn đưa tôi về nhà.
Nhưng không ngờ, Lục Diêu Yến đã đứng ngay trước cửa.
Bên ngoài tối đen như mực, bóng dáng anh ta ẩn mình trong bóng tối.
Tôi vừa định đứng lại chào tạm biệt Giang Lâm Mặc thì một bàn tay từ bóng đêm vươn ra, kéo tôi lại.
Tôi giật mình hoảng sợ, ngước lên nhìn.
Lục Diêu Yến!
Mẹ kiếp, nếu con tôi sinh non thì do anh ta cả!
“Thời Lạc Ninh, đừng quên em có chồng rồi đấy!”
Tôi lạnh lùng đáp lại:
“Lục Diêu Yến, tôi nhớ là tôi đã để đơn ly hôn trên bàn rồi nhỉ.”
Anh ta siết chặt tay tôi hơn:
“Thời Lạc Ninh, chỉ cần anh chưa đồng ý, em vẫn luôn là của anh.”
Anh ta giơ tay chỉ vào Giang Lâm Mặc:
“Anh không cho phép em ở bên anh ta.”
Lý lẽ kiểu gì vậy?
Chỉ cho quan phóng hỏa, dân chúng không được thắp đèn à?
Tại sao anh thì được phép vừa có bạch nguyệt quang vừa có vợ con?
Tôi giận dữ chất vấn Lục Diêu Yến:
“Anh không cho phép tôi ở bên người khác, vậy tại sao anh lại có thể ngoại tình khi chúng ta còn đang trong thời gian hôn nhân?”
“Tại sao anh biết rõ tôi đang mang thai, nhưng vẫn giấu tôi?”
“Tại sao lần trước anh lại lừa tôi? Bức ảnh đó thật sự chỉ là một sự vô tình thôi sao?”
Nước mắt không biết từ khi nào đã rơi xuống, giọng tôi nghẹn ngào.
Lục Diêu Yến, lừa tôi vui lắm sao?
Mấy năm tình cảm của chúng ta, chẳng lẽ không bằng một bạch nguyệt quang không biết từ đâu xuất hiện à?
Những lời yêu thương trước đây của anh, rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật?
Tôi lau nước mắt, mở cửa bước vào, chỉ muốn một mình yên tĩnh một lát.
Lục Diêu Yến đột ngột chặn cửa lại.
Ngay cả khi bị cửa kẹp, anh ta cũng chỉ khẽ nhíu mày, không nói một lời.
“Bạch nguyệt quang? Bạch nguyệt quang nào?”
12.
Lục Diêu Yến đã đưa bạch nguyệt quang của anh ta đến, nhưng mọi chuyện lại không giống như tôi tưởng tượng.
Anh ta nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Tôi không còn sức để trả lời câu hỏi của anh ta nữa.
Không thể đánh thức một người giả vờ ngủ, cũng không thể bắt một người đàn ông thừa nhận rằng anh ta vẫn còn thích mối tình đầu của mình.
Không ngờ, ở ngay góc đường, tôi lại nhìn thấy bạch nguyệt quang của anh ta đang đứng đợi bên ngoài.
Chiếc váy trắng tinh kết hợp với áo khoác đen làm cô ta trông vừa nhỏ nhắn vừa đáng yêu.
Cô ấy hơi nghiêng đầu nhìn tôi, gương mặt có đến bảy phần giống tôi.
Thế mà Lục Diêu Yến còn cố chối sao?
Anh ta đã đưa người đến tận đây rồi!
Tôi chỉ thẳng vào cô gái kia, tức giận nhìn Lục Diêu Yến:
“Giám đốc Lục, người anh cũng mang đến rồi, còn gì phải diễn nữa?”
Đột nhiên, cánh tay tôi bị ai đó ôm chặt.
“Chị ơi, cuối cùng em cũng tìm được chị rồi.”
13.
“Chị?”
Gì đây?
Cốt truyện này sai sai rồi!
Bạch nguyệt quang biến thành bạch liên hoa trong một giây luôn à?
Tôi có một người em gái.
Một người em gái ruột, cùng bố cùng mẹ.
Hai chúng tôi nhìn nhau, tôi chết lặng nhìn chằm chằm Lục Diêu Yến.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
“Ý em là, bố mẹ đã lén sinh ra em?” Tôi không còn vẻ đùa cợt như mọi khi nữa, giọng nghiêm túc hỏi.
Bố mẹ tôi không xứng đáng làm bố mẹ.
Hồi nhỏ, sau khi sinh tôi ra, họ phát hiện tôi là con gái nên đã định ném tôi xuống dòng sông chảy xiết.
Nếu không có bà nội ngăn cản, tôi đã chẳng còn sống đến bây giờ.
Từ đó, tôi trở thành nô lệ trong nhà họ Thời.
Ba tuổi, họ bắt tôi đứng trên bếp nấu ăn cho họ.
Bốn tuổi, tôi đã phải dọn dẹp nhà cửa.
Lúc còn nhỏ, tôi phải chăm sóc cả gia đình.
Hễ không vừa ý, họ lại đánh mắng tôi.
Có khi, họ chẳng thèm cho tôi ăn.
Họ liên tục tìm cách vứt bỏ tôi.
Lần đầu là trong khu chợ, họ cố ý thả tay ra.
Lần thứ hai là trước cổng cô nhi viện.
Nhưng bà nội luôn tìm thấy tôi, luôn ôm tôi vào lòng và dỗ dành.
Rồi bà qua đời.
Sau khi bà mất, vào một buổi tối bình thường, họ khóa cửa nhà rồi bỏ sang nước ngoài, từ đó không quay lại nữa.
Nếu không phải tiếng khóc của tôi đánh thức hàng xóm bên cạnh, có lẽ tôi đã chết đói trong cái nhà kho nhỏ xíu ấy rồi.
Bây giờ, trước mặt tôi là một cô em gái.
Đôi tay trắng trẻo, làn da mịn màng như tuyết, trong mắt tràn đầy sự ngây thơ và đáng yêu.
Cô ấy chắc hẳn đã được nâng niu, bảo bọc rất tốt.
Thời Lạc Nhu nhìn tôi, giọng chân thành:
“Bố mắc ung thư một năm trước, trước khi mất mới nói với em về sự tồn tại của chị.”
Cô ấy dường như rất buồn:
“Xin lỗi chị, em mới biết về chị.”
“Chị đã phải chịu nhiều khổ cực rồi.”
Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà nhớ lại cuộc đời mình.
Ban đầu đúng là rất khó khăn.
Tôi cố gắng đi học, sống nhờ vào những khoản trợ cấp ít ỏi của chính phủ và những công việc làm thêm.
Tôi đã lao về phía trước không ngừng nghỉ, vì tôi biết chỉ có học hành mới là con đường duy nhất để tôi có thể thay đổi số phận.
Tôi cũng biết, làm con gái chẳng có gì sai cả.
Sai là ở chính họ.
Nhưng sau khi vào đại học, cuộc sống đã tốt hơn nhiều.
Tôi gặp Lục Diêu Yến và Phòng Vi Vi, có được tình yêu và tình bạn.
Cuộc đời tôi, đến giờ đã đủ đầy rồi.
Hơn nữa, bây giờ tôi còn có con, đang từng bước tiến về một tương lai tươi sáng.
Tôi đã không còn để tâm đến bố mẹ ruột nữa.
Nhưng tại sao?
Tại sao đều là con gái mà lại khác biệt như vậy?
Tại sao… tôi lại có một người em gái?
14.
Tôi không biết phải làm sao, theo bản năng liếc nhìn Lục Diêu Yến để cầu cứu.
Anh ta vỗ nhẹ lưng tôi an ủi, cúi đầu nhìn tôi, trong mắt chỉ toàn sự xót xa.
“Ninh Ninh…”
Tôi lau nước mắt, nhìn Thời Lạc Nhu trước mặt.
“Tôi đã biết chuyện rồi. Sau này, em đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Cô ấy mang theo sự cầu xin và khó hiểu:
“Chị, tại sao?!”
Tôi kéo Lục Diêu Yến đứng dậy:
“Tôi không có em gái, cũng không có bố mẹ.”
“Tôi cũng không cần có.”
“Tôi đã có gia đình rồi.”
Sau khi sắp xếp người đưa Thời Lạc Nhu rời đi, tôi và Lục Diêu Yến ngồi xuống.
Bây giờ đến lúc tính sổ giữa hai chúng tôi rồi.
Cả hai đều nhìn đối phương bằng ánh mắt đầy bất mãn.
Tôi cảm thấy mình không có lợi thế trong cuộc đối đầu này, nên quyết định ra tay trước.
“Lục Diêu Yến, tại sao anh không để Thời Lạc Nhu nói cho tôi biết?”
Anh ta nhìn tôi, một lúc sau mới nói ra lý do.
Anh ta bảo, khi đó vừa mới biết tôi có thai, sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tôi nên đã chọn giấu đi, định đợi sau khi sinh con mới nói.
“Lúc đầu, anh chỉ định tạm thời giấu em, vì lo cho em và con.”
“Nhưng anh biết Ninh Ninh của anh sẽ không gục ngã vì chuyện này, nên đã quyết định không giấu nữa.”
Giọng anh ta có chút tủi thân, thậm chí hơi ấm ức:
“Nhưng khi anh đưa cô ấy về nhà, anh chỉ thấy đơn ly hôn đặt trên bàn.”
“Này, Thời Lạc Ninh, em quá đáng rồi đấy. Em lại vứt đồ của anh xuống đất nữa đúng không?”
Khụ, vứt quần áo là tôi làm thật.
Dù sao cũng phải có đầu có cuối chứ, giữ nguyên phong cách lần trước “mang thai rồi bỏ trốn” thôi.
Tôi dựa vào sofa, dịch người ra xa khỏi Lục Diêu Yến một chút.
Anh ta ấn tôi lại, giọng lạnh lẽo:
“Giờ thì giải thích đi, Thời Lạc Ninh.”
“Cái gì gọi là bạch nguyệt quang hả?”
“Haha.” — Tôi cười gượng — “Không có gì, không có gì đâu. Hiểu lầm thôi mà, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”
Lục Diêu Yến vỗ một cái vào người tôi, nghiến răng:
“Hiểu lầm? Hiểu lầm mà em còn chạy xa như thế à?!”
Xong rồi, lần này tôi chết chắc.
14.
Chúng tôi quay về.
Lục Diêu Yến “áp giải” tôi về Hải Ninh, còn buông lời đe dọa:
“Thời Lạc Ninh, đầu óc em với Phòng Vi Vi có vấn đề hết rồi. Sau này mà còn dám tự mình suy nghĩ lung tung, thử xem!”
(Phòng Vi Vi: ??? Liên quan gì đến tôi? Làm quân sư tình yêu cho hai người cũng là sai à?)
Không lâu sau, con của chúng tôi chào đời.
Mới sinh ra, bé con xấu quá, hoàn toàn không thừa hưởng gen hoàn hảo của tôi và Lục Diêu Yến.
Thế là tôi đặt tên nhũ danh cho con là “Xấu Xấu”.
Nhưng Lục Diêu Yến không chịu.
“Thời Lạc Ninh, chẳng phải đã nói rồi sao? Em không được tự ý suy nghĩ nữa! Con gái nhỏ xinh thế này mà em đặt cái tên gì vậy?”
Cuối cùng, anh ta đặt cho con một cái tên tức chết người:
Tên thật là Lục Lạc Dao, nhũ danh là “Chạy Chạy”.
Anh ta bảo, sau này nếu Chạy Chạy lớn lên thắc mắc vì sao lại có tên này, thì cứ kể cho con nghe về hai lần tôi bỏ trốn vinh quang của mình.
Thần kinh, đúng là thần kinh!
Tôi quyết định chiến tranh lạnh với anh ta.
Lần này, tôi sẽ nghe theo ý kiến của cư dân mạng, xem lúc nào mới nên làm lành.