4
7.
"Cậu dám ngủ với vợ tôi! Tôi...#@*&$¥¥# ^& ^(@)$€%^&$$#@€<*"
Dịch Yến Đông bảo vệ tôi sau lưng, sau khi đứng vững, anh vung một cú đấm vào mặt Mục Xuyên, không chút khách khí.
Mục Xuyên lảo đảo ngã về phía tủ giày ở cửa.
Dịch Yến Đông quay người đi lấy một cuốn sổ đăng ký kết hôn, túm lấy cổ áo Mục Xuyên, ép anh ta nhìn chằm chằm vào đó:
"Nhìn cho rõ đây!"
"Lý Duệ Hi! Bây giờ cô ấy là vợ tôi! Cậu dám gọi cô ấy là vợ lần nữa thử xem?"
Mục Xuyên hoàn toàn chết lặng.
Anh ta run rẩy đưa tay chạm vào cuốn sổ đăng ký kết hôn.
Nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của tôi và Dịch Yến Đông trên bức ảnh, cùng với ngày đăng ký còn mới tinh bên cạnh…
Cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra lỗ hổng.
Anh ta túm lấy cổ áo của Dịch Yến Đông, nhìn anh, rồi lại nhìn tôi, sau đó lại nhìn về phía Dịch Yến Đông, tức giận gầm lên:
"Hai người bắt đầu từ khi nào?"
"Các người... các người đã gian gian díu díu mập mờ sau lưng tôi từ lâu rồi phải không?!"
Lại là một cú đấm nữa, lần này nhắm vào mặt Dịch Yến Đông.
"Dịch Yến Đông! Tôi coi cậu là anh em tốt nhất, vậy mà cậu lại đâm sau lưng tôi?"
"Cậu ngủ với người phụ nữ của tôi! Cậu dám cướp cô ấy từ tay tôi! Tôi còn chưa dám chạm vào cô ấy, vậy mà cậu lại dám kéo cô ấy đi đăng ký kết hôn vào chính ngày cưới của tôi?!"
"Tôi liều mạng với cậu!"
"Cậu không biết trân trọng, đồ khốn! Ai là người của cậu? Cô ấy là của tôi! Của tôi!"
Hai người lao vào đánh nhau.
Tôi đành phải can ngăn, nhưng chỉ ngăn Mục Xuyên mà không ngăn Dịch Yến Đông.
Đánh một lúc, có lẽ vì bị tôi kéo về một phía nên Mục Xuyên bị đánh rất thê thảm.
Cái miệng liên tục chửi rủa bỗng nhiên bắt đầu nghẹn ngào.
"Cậu nói tôi là đồ khốn? Chính cậu mới là đồ khốn, Dịch Yến Đông! Tôi và cậu thân thiết như vậy, thế mà cậu lại đối xử với tôi thế này!"
"Cậu có biết tôi theo đuổi cô ấy vất vả thế nào không? Tôi đã theo đuổi cô ấy suốt một năm trời! Tôi đổ vào đó hàng chục triệu mà vẫn không lấy được trái tim cô ấy! Huhu..."
"Tôi đã quỳ trong thư phòng của ba tôi suốt ba ngày ba đêm, chịu ba ngày gia pháp, bị đánh đến mức da bong thịt tróc... Ông ấy mới miễn cưỡng đồng ý để tôi tự quyết định hôn sự."
Anh ta ấm ức chỉ vào tôi:
"Cuối cùng cô ấy mới tin vào tấm lòng của tôi! Huhu... Cô ấy không cho tôi động vào, nói là phải từ từ! Huhu... Cuối cùng tất cả lại rơi vào tay cậu! Huhu oa oa oa..."
"Ba mẹ tôi cảm thấy cô ấy chỉ là một con mọt sách có học vấn, không có lợi gì cho tập đoàn gia đình, không công nhận việc tôi cưới cô ấy. Nhưng cậu biết không, cưới được một nữ tiến sĩ nghiên cứu khoa học, một người vừa cao ráo xinh đẹp, lại tài giỏi, cậu có biết tôi tự hào đến mức nào không? Huhu..."
"Trước mặt đám anh em, lúc nào tôi cũng ngẩng cao đầu, họ đều ghen tị với tôi! Tôi không giống như họ, chỉ có thể liên hôn với mấy cô tiểu thư suốt ngày đi shopping, spa, chỉnh sửa nhan sắc! Huhu..."
"Tại sao cậu lại giành cô ấy với tôi? Không phải cậu yêu mối tình đầu bỏ rơi cậu đến chết đi sống lại sao? Đi mà tìm lại cô ta đi! Đừng cướp của tôi, Dịch Yến Đông! Trả cô ấy lại cho tôi! Huhu..."
Cuộc ẩu đả này cũng không thể tiếp tục nữa, bởi vì Mục Xuyên đã khóc ầm lên như một đứa trẻ, nằm lăn lộn trên sàn nhà.
Có lẽ tôi chưa bao giờ thực sự hiểu rõ về Mục Xuyên.
Tôi thật sự không ngờ rằng, anh ta lại có một mặt như vậy.
Nghĩ đến việc anh ta đã theo đuổi tôi suốt một năm trời, thực sự đã mang đến rất nhiều ánh sáng cho cuộc sống nghiên cứu khô khan của tôi.
Thành thật mà nói, tôi đã từng cảm động vì anh ta.
Đã có rất nhiều khoảnh khắc, tôi không còn nghĩ về cái tên Dịch Yến Đông nữa.
Tôi tưởng rằng mình cuối cùng cũng có thể buông bỏ mối tình đầu xa xôi ấy.
Có lẽ tôi nên trân trọng tình cảm mãnh liệt thứ hai trong đời mình.
Nếu bỏ lỡ, có lẽ tôi thực sự sẽ cô đơn suốt quãng đời còn lại.
Nhưng tôi lại không đủ yêu Mục Xuyên, cũng không có năng lượng để tiếp tục một mối tình chỉ để "thử xem sao".
Tôi muốn một cuộc hôn nhân nghiêm túc.
Vì vậy, vào một ngày nọ, khi anh ta lại chờ tôi tan làm trước cổng viện nghiên cứu, tôi hỏi anh ta:
"Anh tiếp cận tôi chỉ để chơi đùa sao?"
"Anh biết tôi bận rộn với nghiên cứu khoa học mỗi ngày. Tôi không có thời gian để yêu đương cho vui."
"Nếu tôi đồng ý, chúng ta sẽ kết hôn chứ?"
Có lẽ anh ta đã hiểu lầm, tưởng rằng tôi muốn kết hôn ngay lập tức.
Sau khi đưa tôi về nhà, anh ta quả quyết nói:
"Cho anh ba ngày, anh sẽ cho em một câu trả lời chính xác."
"Chờ anh!"
Sau đó, anh ta thực sự đã quỳ trong thư phòng suốt ba ngày ba đêm, chịu gia pháp, chỉ để cầu xin ba mẹ đồng ý cho cưới tôi.
Khi anh ta quay lại gặp tôi, cơ thể đầy vết thương, nhưng vẫn cười toe toét nói:
"Ba mẹ anh đã đồng ý hôn sự của chúng ta. Chỉ cần em đồng ý, chúng ta có thể kết hôn ngay lập tức."
"Lý Duệ Hi, anh đã đánh đổi cả nửa cái mạng rồi, em không thể từ chối anh nữa..."
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm ấy, tôi nào còn nói được lời từ chối?
Chỉ có thể gật đầu đồng ý mà thôi.
Tiến độ quá nhanh, tôi cảm thấy trong lòng không yên.
Sau đó, anh ta từng đề nghị qua đêm ở chỗ tôi, tôi từ chối.
Sau này, khi có cơ hội ở lại chỗ anh ta, tôi cũng từ chối.
Anh ta không nhắc lại, chỉ một mực thúc giục hôn lễ.
"Không sao, anh không vội."
"Chúng ta sắp kết hôn rồi, hãy để chuyện đẹp đẽ ấy dành cho đêm tân hôn."
"Nghĩ đến nó thôi đã khiến anh hạnh phúc lắm rồi."
Cho đến khi cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta, Bạch Ủy Lê, biết được rằng tôi và Mục Xuyên sắp kết hôn, cô ta đã tìm đến tôi để làm loạn một phen.
Lúc đó tôi mới biết, hóa ra trước đó anh ta vẫn đang hẹn hò với cô ta.
Anh ta thay lòng đổi dạ, trước tiên là chia tay cô bạn gái thanh mai trúc mã của mình, rồi mới ngang nhiên theo đuổi tôi.
Tôi cảm thấy chuyện này cũng chẳng có vấn đề gì lớn.
Anh ta yêu tôi, không còn yêu cô bạn thanh mai trúc mã kia nữa.
Anh ta chia tay trước, sau đó mới theo đuổi tôi và ở bên tôi.
Quy trình này hoàn toàn hợp lý.
Thế nên tôi không quá để tâm đến chuyện giữa anh ta và Bạch Ủy Lê, mặc dù cô ta vẫn thường xuyên xuất hiện trước mặt anh ta.
Chuyện bắt đầu trở nên không ổn từ khi nào nhỉ?
Có lẽ là sau khi anh ta gặp ba mẹ tôi, sau khi hai bên gia đình chính thức gặp mặt để bàn chuyện hôn nhân của chúng tôi.
Ba mẹ tôi đều là công nhân bình thường, không có học vấn cao, cũng chưa từng thấy qua thế giới rộng lớn ngoài kia.
Trước một gia đình hào môn giàu có với khối tài sản hàng tỷ như nhà họ Mục, họ không tránh khỏi vẻ quê mùa, rụt rè khi nói chuyện.
Đôi bàn tay chai sạn của họ thậm chí còn không dám đưa ra để bắt tay với thông gia.
Họ dốc hết tất cả tài sản, nhưng cũng không thể chuẩn bị được một món hồi môn tử tế cho tôi.
Tôi dần nhận ra thái độ của Mục Xuyên đối với tôi đã thay đổi.
Trước đây, khi đối diện với tôi, anh ta luôn nhún nhường, cố gắng hết sức để lấy lòng tôi.
Nhưng không biết từ khi nào, anh ta đã trở nên kiêu ngạo và tự mãn hơn.
Ban đầu, tôi không để ý quá nhiều, vì tôi đã không còn là tôi của bảy năm trước nữa.
Tôi không cảm thấy bản thân không xứng với một cậu ấm nhà giàu suốt ngày ăn chơi lêu lổng như Mục Xuyên.
Dĩ nhiên, chỉ cần anh ta thật lòng yêu tôi, chung thủy với mối quan hệ này, hơn nữa, tiền nhà anh ta tiêu hoài không hết, thì có nhàn rỗi một chút cũng không sao.
Không ai quy định rằng mỗi người sinh ra đều phải cố gắng phấn đấu vì điều gì đó cả.
Nhưng nếu nói đến sự xứng đôi, tôi là một nữ tiến sĩ tại viện nghiên cứu khoa học, một cô gái có học vấn cao, tương lai nhất định sẽ cống hiến cho nhân dân, cho đất nước, mang lại lợi ích cho xã hội, tiền đồ rộng mở vô hạn.
Tôi có gì mà không xứng với một công tử nhà giàu sinh ra đã ngậm thìa vàng, ngay cả bảng chữ cái cũng không nhận diện được hết, tất cả bằng cấp chứng chỉ đều là dùng tiền để mua, suốt ngày ăn chơi trác táng, tiêu tiền như nước?
Rốt cuộc là ai không xứng với ai chứ?
Nếu anh ta thật sự coi thường tôi, thì tôi còn coi thường anh ta hơn!
Tôi từng nghĩ rằng, anh ta hiểu sự cân bằng giữa tri thức và tài phú giữa chúng tôi.
Nhưng không ngờ, sau khi nhìn thấy gia đình tôi quá mức bình thường, anh ta thực sự nghĩ rằng tôi đã trèo cao, rằng gặp được anh ta là tôi nhặt được một món hời.
Anh ta cho rằng tôi nên hạ mình hơn, cố gắng giữ lấy anh ta, lấy lòng anh ta mới đúng.
Anh ta lại bắt đầu dây dưa với cô bạn thanh mai trúc mã của mình.
Vì sự xuất hiện trở lại của Dịch Yến Đông, tôi thực sự có chút hoang mang, chưa kịp thức tỉnh thì ngày cưới của chúng tôi đã cận kề.
Đêm trước ngày kết hôn, những hành động, lời nói của anh ta khiến tôi nhận ra rằng: Anh ta không xứng với tôi.
Anh ta, không đủ tư cách để có được tôi.
Cũng chính điều đó đã giúp tôi lấy lại dũng khí, thử một lần nữa, giành lại tình yêu đầu thuở ấy, một tình cảm xa xôi nhưng chưa bao giờ rời khỏi góc mềm yếu trong trái tim tôi.
8.
Nhìn Mục Xuyên lăn lộn trên mặt đất, khóc lóc ăn vạ, Dịch Yến Đông dường như chẳng hề ngạc nhiên.
Có lẽ anh ấy hiểu Mục Xuyên hơn tôi nhiều, dù gì hai người họ cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Chỉ là khi đó, tôi và Dịch Yến Đông bí mật yêu nhau, anh ấy chưa từng đưa tôi ra mắt bạn bè hay gia đình.
Cho đến khi anh ấy trở về nước, cả ba chúng tôi mới biết đến sự tồn tại của nhau, cũng như những rắc rối trong quá khứ.
Khi ấy, Dịch Yến Đông thường nói với tôi:
"Duệ Hi, cho anh một chút thời gian."
"Anh thật lòng yêu em, chỉ là hiện tại, anh vẫn chưa có tiếng nói trong nhà."
"Hãy chờ anh một chút, được không?"
Tôi đã nghiêm túc gật đầu, "Được."
Tôi tin anh ấy.
Một chàng trai rõ ràng không giỏi lặn, nhưng vì tôi mà đã nhiều lần bất chấp nguy hiểm, lặn sâu xuống đáy biển để tìm đủ 108 viên ngọc trai quý hiếm.
Đó là con số ngày sinh của tôi.
Anh ấy dùng những viên ngọc ấy để chế tác một bộ trang sức quý giá và lộng lẫy, đưa đến trước mặt tôi, nói rằng đó là quà sinh nhật dành cho tôi.
Anh ấy xứng đáng để tôi tin tưởng hết lòng.
Tôi biết gia đình anh ấy giàu có, chắc hẳn có chút địa vị.
Nhưng tôi không biết sự giàu có ấy lại khoa trương đến mức này, và gia thế của anh ấy lại quyền lực đến thế.
Mãi cho đến một ngày, khi tôi đang đi trên đường thì bị mấy người đàn ông mặc đồ đen ép lên xe, sau đó bị đưa đến một căn phòng yên tĩnh.
Bên trong, có một người phụ nữ quý phái với khí chất hơn người đang ngồi đợi.
Sau khi bày tỏ rõ ý định của mình, bà ta đẩy một tấm séc một triệu tệ đến trước mặt tôi.
Tôi vô cùng xấu hổ, đến cả dũng khí ngẩng đầu nhìn bà ta cũng không có, nhưng tôi không muốn nhận số tiền này.
Vậy nên, tôi nhẹ nhàng đẩy nó trở lại.
Tôi nghe thấy bà khẽ cười nhạt:
"Cô gái nhỏ, khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ."
Rồi tấm séc một triệu ấy biến thành mười triệu, lại một lần nữa được đẩy đến trước mặt tôi.
Giọng điệu của bà rất nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là dịu dàng:
"Không đủ, tôi có thể tăng thêm. Chút tiền này, đối với nhà chúng tôi, chẳng qua chỉ là tiền tiêu vặt một hai tháng mà thôi."
"Nhưng cô phải chia tay con trai tôi, rời khỏi cuộc sống của nó mãi mãi. Nó đã có vợ chưa cưới, nó chưa nói với cô sao?"
"Ngay sau khi tốt nghiệp, bọn nó sẽ kết hôn. Hồi môn của vợ chưa cưới của nó không dưới mười tỷ, cô có gì?"
Khoảnh khắc đó, tất cả những nhận thức về cuộc đời, giá trị quan của tôi, hoàn toàn sụp đổ.
Đừng nói đến con số tỷ hàng kia, chỉ riêng tấm séc mười triệu mà bà ta tùy tiện đưa cho tôi, đối với người bình thường, có lẽ mấy đời cũng không thể nhìn thấy, càng không thể kiếm được số tiền ấy.
Còn mẹ của bạn trai tôi, mẹ của Dịch Yến Đông, lại dùng số tiền này để đuổi cô bạn gái nghèo nàn đang lén lút hẹn hò với con trai bà.
Bố mẹ tôi, cả hai cộng lại, một tháng chưa đến mười ngàn tệ.
Mà tôi, cũng chỉ là một nữ sinh bình thường xuất thân từ gia đình như thế.
Mỗi con số bà ta nói ra đều quá mức kinh khủng.
Tôi cảm thấy mình giống như một con cóc ghẻ, vậy mà lại dám nhắm đến miếng thịt thiên nga như Dịch Yến Đông.
Lúc này, đây không còn là vấn đề chúng tôi có yêu nhau hay không, mà là tôi thực sự không xứng với anh ấy.
Chúng tôi, một người trên trời, một người dưới đất, cách nhau đến mười vạn tám ngàn dặm.
Con người không thể không có tự nhận thức, tôi hoảng loạn bỏ chạy, đồng ý với bà ta mọi điều kiện.
Thậm chí tôi còn không dám cầm số tiền đó, vì con số ấy đã khiến tôi khiếp sợ.
Sau này, Dịch Yến Đông cũng không kết hôn với cô vợ chưa cưới kia.
Không biết vì lý do gì, anh ấy bị gia đình tống sang nước ngoài, họ còn sử dụng mối quan hệ để cấm anh ấy nhập cảnh, hạn chế anh ấy về nước.
Sự hạn chế này kéo dài suốt sáu năm trời.
Còn tôi, trong khoảng thời gian đó, điên cuồng học tập, thi lên thạc sĩ, rồi tiến sĩ, không dám để bản thân dừng lại dù chỉ một giây.
Tôi tự ti đến tận xương tủy.
Một con cóc ghẻ như tôi, vậy mà lại dám yêu sâu đậm vị thái tử gia sống trong cung điện trên trời kia.
Tôi không ngừng cố gắng, cố gắng, cố gắng.
Tôi muốn để bản thân, con ếch nhỏ đến từ bùn lầy, ít nhất cũng đừng quá xấu xí, quá đáng ghét trong mắt người khác.
Rồi theo thời gian trôi qua, cùng với sự trưởng thành về tâm trí, sự nâng cao không ngừng của học thức, tôi dần lấy lại sự tự tin và hiểu ra một điều:
Dù là đối mặt với Dịch Yến Đông hay sau này là Mục Xuyên, tôi không cần phải tự ti, càng không cần phải hạ thấp bản thân.
Bởi vì, tình yêu là bình đẳng.
Anh ấy yêu tôi, muốn ở bên tôi mãi mãi.
Tôi yêu anh ấy, cũng muốn ở bên anh ấy mãi mãi.
Chỉ đơn giản như vậy.
Nếu trên con đường này có bất cứ trở ngại nào, chúng tôi sẽ cùng nhau đối mặt.
Đây mới là cách ứng phó chính xác và tốt nhất.