Truyện Zui
Đăng nhập Đăng ký

1

  1. Nhà
  2. Tất cả truyện
  3. Cá cược
  4. Chương 1
Chương sau

1.

“Em nhận thua, đêm nay Chu Sương Giáng nhường cho anh.”

Cảnh Thiếu Xuyên tháo cà vạt, thân người ngả ra sau, tựa lưng vào ghế sofa một cách lười nhác, chẳng chút để tâm.

Đối diện là Cảnh Tư Thần, nửa gương mặt anh ẩn sau lớp bóng tối, giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Em nỡ à?”

Cảnh Thiếu Xuyên bật cười, giọng điệu mang chút bất cần:

“Hiếm khi thấy anh hai để mắt đến một người phụ nữ.”

“Nếu anh thích, thì đương nhiên em phải dâng lên rồi.”

Cảnh Tư Thần im lặng, không tỏ thái độ.

Cảnh Thiếu Xuyên lại lười biếng nhướng mày:

“Có điều… cô ấy cũng ở bên em suốt một năm rồi. Nếu anh cảm thấy không hợp khẩu vị—”

Chưa kịp nói hết câu, Cảnh Tư Thần đã đứng dậy, thuận tay lấy áo khoác.

“Không cần nghĩ nhiều. Chính là cô ta.”

Cảnh Thiếu Xuyên thoáng nghẹn họng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu lại cười nhạt:

“Vậy thì chúc anh cả tối nay vui vẻ hết mình.”

Cảnh Tư Thần đẩy nhẹ gọng kính, khẽ gật đầu rồi sải bước rời khỏi phòng bao.

 2.

Cảnh Tư Thần vừa rời đi, căn phòng lập tức náo nhiệt hẳn.

“Thiếu Xuyên, em chơi thật à?”

“Mất ba tháng theo đuổi người ta, ngoan ngoãn hạ mình đủ kiểu. Vậy mà chưa tới một năm đã chán rồi sao?”

Cảnh Thiếu Xuyên cầm lấy ly rượu, khẽ nhếch môi:

“Đã cá thì phải chịu thua.”

“Huống chi, chẳng qua cũng chỉ là một người đàn bà thôi.”

Có người cười giễu:

“Tưởng em xem Chu Sương Giáng là đặc biệt lắm cơ.”

Cảnh Thiếu Xuyên nhấp một ngụm rượu, cười nhàn nhạt, ánh mắt đầy khinh mạn:

“Ban đầu đúng là có khác. Cô ta tỏ ra thanh cao, khó theo đuổi.”

“Nhưng giờ ấy à… cũng giống như bao người khác thôi.”

“Không phải vẫn ngoan ngoãn nằm rạp dưới chân em như một con chó đó sao?”

Lại có kẻ đùa cợt:

“Vậy lần sau, em nhường cô ta cho anh chơi thử nhé?”

Chưa dứt lời, "choang" một tiếng vang lên.

Cảnh Thiếu Xuyên lạnh mặt, ném thẳng ly rượu xuống đất.

Tiếng cười trong phòng tắt ngấm.

Kẻ kia sợ đến mức vội cúi đầu ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào.

Một người khác dè dặt lên tiếng:

“Nhưng Thiếu Xuyên này… nếu anh ấy thật sự động vào cô ta thì sao?”

Cảnh Thiếu Xuyên khẽ cong môi, giọng thản nhiên:

“Không đâu.”

“Anh hai em chẳng hứng thú với đàn bà. Sạch sẽ đến mức có thể coi là bệnh.”

“Biết là vậy... nhưng lần trước Chu Sương Giáng mặc váy ngắn lộ chân, anh ấy nhìn cô ta mấy lần liền đấy.”

Cảnh Thiếu Xuyên bật cười lạnh:

“Anh cả chẳng qua là ghét kiểu đàn bà lẳng lơ, thích phô trương xác thịt thôi.”

Có người hứng chí chêm vào:

“Vậy cá không? Thiếu Xuyên, em có dám cược không?”

Cảnh Thiếu Xuyên cười khẩy, ánh mắt sắc như dao:

“Đừng quên một điều.”

“Chu Sương Giáng yêu em đến phát cuồng.”

“Cô ta thà đâm đầu vào tường chết còn hơn để người đàn ông khác chạm vào mình.”

Ánh mắt cậu quét qua cả phòng, giọng điệu không chút nghi ngờ:

“Muốn cược à? Vậy thì cứ chuẩn bị tinh thần mất cả chì lẫn chài đi.”

Dứt lời, cậu đứng dậy, phủi bụi áo khoác, dứt khoát rời khỏi phòng.

Bên ngoài, một cô gái trẻ trung xinh đẹp đã chờ sẵn.

Vừa thấy cậu, cô ta lập tức nở nụ cười ngọt ngào rồi chạy đến ôm lấy tay cậu.

Men rượu dâng lên, tâm trạng đầy bực bội không lời.

Cảnh Thiếu Xuyên không nói gì, chỉ siết lấy cô ta, ép chặt vào tường, cúi đầu hôn xuống không chút lưu tình.

3.

Tôi khẽ tựa lưng vào cánh cửa, chậm rãi xoay người lại.

Bình thường, chỉ cần uống chút rượu là tôi ngủ say như chết.

Có lẽ chính vì thế, Cảnh Thiếu Xuyên mới có thể nói ra những lời tàn nhẫn đó mà chẳng chút dè chừng.

Chỉ là… lần này, tôi bất ngờ tỉnh giấc giữa cơn ác mộng.

Và rồi, trùng hợp đến tàn nhẫn, tôi đã nghe trọn cuộc trò chuyện đó.

Khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn tỉnh mộng khỏi giấc mơ cổ tích hoang đường mang tên "Lọ Lem".

Nhưng tôi không xông vào phòng.

Cũng không gào khóc, chất vấn, làm ầm lên trước mặt anh ta.

Một người đàn ông có thể ngang nhiên đem tôi ra làm món cược trong trò tiêu khiển.

Thì trong mắt anh ta, tôi chẳng khác gì một món đồ vô giá trị.

Nếu tôi ngu ngốc mà làm loạn lên, mất thể diện của anh ta trước đám bạn quyền quý kia, với bọn họ, muốn giẫm nát tôi dễ như giết chết một con kiến.

Tôi lặng lẽ quay trở về giường, nằm xuống, kéo chăn lên người.

Nhưng cơ thể vẫn run lên từng đợt, lạnh đến tận xương.

Cho đến khi cánh cửa phòng bị ai đó đẩy ra.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân đàn ông chậm rãi tiến lại gần, dừng ngay bên mép giường.

Ngay sau đó, một mùi hương thoang thoảng len vào khứu giác tôi.

Hương thông mát lạnh, xa lạ đến lạ thường.

Không giống chút nào với mùi nước hoa Cảnh Thiếu Xuyên hay dùng.

Tôi lặng lẽ siết chặt tay trong chăn, mắt nhắm chặt, giả như vẫn đang ngủ say.

Tấm chăn trên người bị ai đó nhẹ nhàng vén lên.

Rồi toàn thân tôi được bế bổng khỏi giường.

“Sương Giáng, về nhà ngủ tiếp.”

Giọng người đàn ông vang lên, thấp hơn Cảnh Thiếu Xuyên một chút, trầm và cuốn hút đến kỳ lạ.

Tôi làm như chẳng hay biết gì, mắt chớp mở mơ màng.

Vòng tay ôm lấy cổ anh ta, làm nũng:

“Thiếu Xuyên... sao giờ anh mới tới vậy…”

Cơ thể người kia thoáng khựng lại.

Khi cất tiếng đáp lời, giọng anh trầm hơn ban nãy:

“Chờ anh lâu rồi à?”

“Ừm… đầu đau quá…”

“Chút nữa uống ít canh giải rượu là đỡ thôi.”

Anh ôm tôi rời khỏi phòng, vòng tay rắn chắc, bước chân vững vàng như đã quen thuộc từ lâu.

Tôi tựa đầu vào ngực anh, để mặc mùi hương thanh mát kia xâm chiếm từng hơi thở.

“Tối nay anh thơm ghê.”

“Vậy sao?”

“Ừm… còn thơm hơn cả mùi nước hoa cũ của anh nữa.”

“Thích không?”

“Thích.”

Anh bước chậm lại đôi chút.

Hành lang dài trải ánh đèn vàng nhạt, vắng lặng đến mức nghe rõ tiếng tim đập.

Rồi anh bất ngờ cúi đầu, khẽ hôn lên khóe môi tôi.

Nụ hôn nhẹ như gió lướt.

“Thích là được rồi.”

4.

Hai ngày trước, tôi mới lần đầu gặp Cảnh Tư Thần.

Cũng là lúc tôi mới biết, Cảnh Thiếu Xuyên còn có một người anh song sinh.

Nghe nói anh ta sống ở nước ngoài nhiều năm, hầu như chẳng bao giờ trở về.

Cảnh Thiếu Xuyên dường như có chút kiêng dè với người anh này.

Từ trước đến giờ, chưa từng nhắc đến anh ta trước mặt tôi.

Cả buổi tối hôm ấy, Cảnh Tư Thần gần như không nhìn tôi lấy một lần.

Từ đầu đến cuối, chỉ nói với tôi đúng một câu:

“Tên cô rất hay.”

Tôi không hiểu vì sao, tối nay anh lại chấp nhận tham gia một ván cược nực cười như thế.

Nhưng tôi thừa tinh ý để nhận ra.

Nếu muốn rút lui khỏi trò chơi quyền quý mà không bị giẫm nát, có lẽ… con đường duy nhất tôi có thể đi, là qua Cảnh Tư Thần.

Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã lờ mờ cảm nhận được:

Cảnh Tư Thần và Cảnh Thiếu Xuyên—là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt.

Tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm, thì bất ngờ bị một vòng tay siết chặt ôm lấy từ phía sau.

Cảnh Tư Thần.

Anh cúi đầu hôn lên môi tôi.

Tôi bật cười khe khẽ, giọng ngái ngủ pha chút làm nũng:

“Sao nay anh sốt sắng thế, Thiếu Xuyên…”

Nụ hôn trên môi tôi khựng lại trong một nhịp ngắn.

Rồi một giọng nói trầm thấp, cố giấu ý cười vang lên:

“Gọi tên khác được không?”

Tôi ngẩn ra, mắt vẫn chưa mở hẳn:

“Vậy… anh muốn em gọi gì?”

“Còn nhớ trước đây em từng gọi anh thế nào không?”

Tôi lẩm bẩm liệt kê, giọng hơi dỗi:

“Gọi tên anh, gọi là anh Cảnh, còn… còn gọi là ông xã nữa chứ gì…”

Nụ hôn tưởng chừng đã dừng lại, lại dần dần trở nên nóng bỏng và tràn ngập khao khát.

“Vậy… đêm nay, gọi anh là ‘anh trai’ đi. Em chưa từng gọi anh như thế bao giờ.”

“Anh… trai?”

Tôi mở to mắt, ngạc nhiên nhìn anh.

Nhưng ngay giây tiếp theo, môi tôi đã bị nụ hôn nóng rực, đầy tính chiếm hữu của anh hoàn toàn nuốt lấy.

Cảnh Tư Thần đè tôi xuống giường, từng động tác đều mang theo sức mạnh khó cưỡng.

Trong căn phòng chỉ bật duy nhất chiếc đèn ngủ vàng mờ, tôi vươn tay, chạm lên khuôn mặt anh trong bóng tối.

Anh nghiêng đầu, để mặc những ngón tay tôi lướt qua hàng chân mày, sống mũi cao, làn da lạnh mát.

Tay tôi vừa buông xuống, thì chiếc áo ngủ vải lụa của anh đã bị vứt lộn xộn bên mép giường, vướng lấy vạt váy ngủ màu phấn hồng mỏng nhẹ mà tôi đang mặc.

Anh cúi người xuống, bàn tay to lớn và cứng cáp siết chặt lấy vòng eo tôi.

“Chu Sương Giáng.”

“Hmm?”

Tôi hé mắt nhìn anh, ánh nhìn mơ màng vì rượu, vì hơi thở anh gần sát bên tai.

Tôi nhìn thấy rõ yết hầu anh khẽ chuyển động, gợi cảm đến lạ thường.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh bất ngờ áp sát xuống.

Tôi không nhịn được rên khẽ một tiếng, nước mắt lưng tròng, lấp lánh nơi khoé mắt còn chưa kịp rơi xuống, đã bị đôi môi nóng bỏng ấy hôn nhẹ mà cuốn đi.

“Gọi anh thêm một lần nữa.”

“Cảnh Thiếu…”

Chữ cuối chưa dứt, liền bị sức lực dồn dập và mãnh liệt ấy ép cho vỡ vụn trong tiếng thở gấp.

Tôi không kìm được, ấm ức ngước nhìn anh, giọt nước mắt lại trượt khỏi khoé mắt, lặng lẽ rơi xuống gối.

“Quên cách gọi rồi sao?”

Anh nhìn tôi từ trên cao, ánh mắt như phủ thêm một tầng uy quyền lạnh lẽo.

“…Anh trai…”

Tôi nức nở, giọng lạc đi.

Ngón tay cắm sâu vào bắp tay rắn chắc của anh, như muốn tìm một chỗ bấu víu giữa cơn hỗn loạn.

Ngay giây sau, mọi thứ quanh tôi quay cuồng.

Tôi bị anh mạnh mẽ xoay người.

Từng lọn tóc dài buông xoã, chạm vào cơ bụng anh, nhẹ đến mức khiến người ta run rẩy.

Cảm giác ấy khiến tôi khó lòng kiểm soát nhịp tim chính mình.

Cảnh Tư Thần siết chặt lấy vòng eo tôi.

Trong ánh mắt anh, dục vọng đã dâng lên đến đỉnh điểm, chẳng còn dấu vết của sự tự chế ban đầu.

“Chu Sương Giáng… không được dừng lại.”

Tôi rên khẽ, giọng run rẩy như bị lạc giữa đêm đông:

“Anh trai…”

“Anh trai…”

Mỗi một tiếng gọi, đều như dội thẳng vào cõi lòng hỗn loạn và nguy hiểm của anh, và cũng dội ngược vào tim tôi—nơi đang dần mơ hồ nhận ra: người đàn ông này… không phải là Thiếu Xuyên.


Chương sau
  • Trang chủ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Mất mật khẩu?

Xin vui lòng nhập mật tên và địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo ra một mật khẩu mới qua email.

wpDiscuz