2
3.
Tôi viết xong bài đính chính, kiểm tra một lượt thấy không có lỗi rồi nhấn đăng.
Chưa đầy nửa tiếng, lượt thích đã vượt mười nghìn.
Bình luận bên dưới thì nhiều không đếm xuể.
[Đừng thanh minh giúp Diệp Diễm nữa, người tung tin đã nói rất rõ ràng rồi, chính cô ta theo đuổi đấy, ngay cả chữ ký dưới thư tình cũng viết tên cô ta mà!]
[Diệp Diễm đúng là một con chó liếm, chẳng trách lần trước ở trong buổi lễ trực tiếp, ánh mắt cô ta nhìn anh trai nhà chúng tôi trông kỳ lạ thế.]
[Chẳng lẽ đây là chiêu trò quảng cáo phim mới à? Phim mới của Sở Dịch sắp ra mắt, xong cái tin này bùng lên, chẳng lẽ là Diệp Diễm tự biên tự diễn?]
Ối chà.
Fan lần này khó đối phó thật.
Tôi phản bác từng người một:
[Là tôi theo đuổi Sở Dịch, thư tình cũng do tôi viết, muốn hẹn anh ấy nhưng lại sợ bản thân xấu xí, sợ anh ấy không chịu gặp tôi, nên mới mạo danh Diệp Diễm.]
[Không phải chứ hai ơi, hai làm vậy vì cái gì vậy?!]
Tôi: [Tôi tự ti, tôi hư vinh, tôi cóc ghẻ mà lại muốn ăn thịt thiên nga.]
Mọi người đều sững sờ.
Nhưng vẫn có người truy hỏi không buông.
[Người tung tin còn đăng cả ảnh Diệp Diễm đứng chặn trước ký túc xá của Sở Dịch, giải thích thế nào đây?]
[Đúng đó, vụ này nói sao hả?!]
Tôi nghiến răng, hùng hồn gõ bàn phím:
[Tôi thích Sở Dịch đến phát điên, Diệp Diễm sợ tôi bốc đồng làm chuyện gì đó quá đáng với anh ấy, nên mới không ngại cực khổ đứng chặn trước ký túc xá của người ta chỉ để nhắc anh ấy chú ý an toàn! Thế được chưa, hài lòng chưa, bóc trần bộ mặt giả tạo của tôi ra, mấy người vui rồi chứ! A a a a a!]
[Sau những lời khuyên nhủ đầy chân thành của Diệp Diễm, bây giờ tôi đã không còn thích anh ấy nữa rồi, sau này cũng sẽ không quấy rầy anh ấy, mọi người yên tâm đi.]
Mười phút sau, hai từ khóa khác mới dần leo lên top trending.
# Con rối của Diệp Diễm #
# Bạn thân của Diệp Diễm phát điên rồi #
Tôi khóc lóc ôm chầm lấy Diệp Diễm.
"Huhu, cậu không biết bọn họ chửi tớ khó nghe đến mức nào đâu."
"Rồi rồi, ấm ức cho cậu quá."
Diệp Diễm vừa nói, vừa đeo một chiếc vòng tay Cartier lên cổ tay tôi.
Cô ấy chỉ vào mấy cái túi ở dưới chân.
"Trong này có mấy cái túi xách, cậu cứ dùng tạm đi, còn thích cái nào khác thì gửi tớ, tớ mua cho."
Không buồn nữa.
Bây giờ tôi không thấy buồn một chút nào.
Diệp Diễm không ở lại lâu, nhận một cuộc gọi rồi vội vã rời đi.
Tôi vừa ngân nga vừa đi tắm, sau đó ôm mấy cái túi xách, ngoan ngoãn nằm trên giường.
Thế giới thật tươi đẹp.
Chơi điện thoại một lúc, cơn buồn ngủ kéo đến, tôi đang định đi ngủ thì Weibo bỗng nhảy ra mấy thông báo.
Thấy cái tên "Sở Dịch", tôi vô thức bấm vào xem.
Ba vị trí đầu trên bảng hot search đều là của anh ấy.
# Tài khoản phụ của Sở Dịch bị lộ #
# Sở Dịch thừa nhận tình đơn phương đã được đáp lại #
# Sở Dịch say rượu, nửa đêm đứng bên đường hát “Người yêu bỏ lỡ”. #
Cái quái gì đang xảy ra thế này?
Tôi sững sờ một lúc, bấm vào đọc từng tin một.
Thì ra có người đã tìm ra tài khoản phụ của Sở Dịch, chuyện này vốn chẳng có gì to tát, người nổi tiếng có mấy tài khoản phụ là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng không bình thường ở chỗ, đêm nay, anh ấy đăng liên tiếp ba dòng trạng thái.
Dòng nào dòng nấy… đều có lượng thông tin khủng.
[Hình như tình đơn phương của tôi được đáp lại rồi…]
[A a a a, người tôi thích suốt bao nhiêu năm cũng thích tôi, tôi đang mơ sao?]
[ Nhưng cô ấy nói bây giờ không còn thích tôi nữa.]
Ba bài đăng này hoàn toàn không giống với hình tượng lạnh lùng mà anh ấy thể hiện trên màn ảnh.
Thế nên, ngay khi vừa bị lộ ra, rất nhiều fan đã nghi ngờ tính chân thực của tài khoản này.
Cho đến khi một video do người qua đường quay lại bất ngờ bùng nổ trên tóp tóp.
Trong video, một người đàn ông mặc áo khoác gió, đeo khẩu trang và đội mũ kín mít đang ngồi xổm dưới cột đèn đường, giọng nền là tiếng thì thầm kinh ngạc của người quay:
"Đẹp trai quá, tôi muốn qua xin số!"
Dưới sự thúc giục của đám bạn đi cùng, cuối cùng người quay video cũng lấy hết can đảm bước tới.
Nhưng còn chưa kịp đến gần, người đàn ông đang ngồi xổm kia đột nhiên đứng bật dậy.
Dáng đi lảo đảo, chắc chắn là đã uống rượu.
Vừa đi, vừa lớn tiếng hát bài “Người yêu bỏ lỡ”.
Bình luận dưới video nổ tung:
[Dáng người này có cháy thành tro tôi cũng nhận ra là Sở Dịch.]
[Giọng hát này cũng quá dễ nhận ra rồi ha.]
[@SởDịch cuộc sống của anh phong phú thật!]
[@SởDịch ngày mai tỉnh rượu nhớ giải thích rõ ràng nhé.]
[Khoan đã, người anh ấy yêu thầm là ai vậy?]
[Không lẽ là cô bạn thân của Diệp Diễm? Cô ấy vừa thanh minh giúp Diệp Diễm đấy, nói là hồi đại học cô ấy từng theo đuổi Sở Dịch mà?]
[Lầu trên bị ngáo à?]
[Lầu trên bị ngáo à?]
[Lầu trên bị ngáo à?]
~ ~ ~
Tôi chớp mắt, lặng lẽ gõ thêm một dòng.
[Lầu trên bị ngáo à?]
Sở Dịch thích tôi?
Không thể nào!
Xem xong, tôi định đi ngủ, ai ngờ Diệp Diễm đột nhiên gọi điện tới.
"Alo?"
"Bảo bối! Người mà Sở Dịch nói đến là cậu à?!"
Giọng cô ấy đầy kích động, như là đang nhảy lên nhảy xuống hóng hớt.
Tôi trợn trắng mắt:
"Cậu điên rồi à?"
Diệp Diễm sốt ruột:
"Cũng không phải không có khả năng đâu! Hồi đại học chẳng phải cậu với Sở Dịch rất thân với nhau sao? Hơn nữa cậu thông minh, đáng yêu, xinh đẹp, trượng nghĩa..."
"Đủ rồi!"
Tôi ngắt lời cô ấy, chỉnh lại:
"Tớ với Sở Dịch, hồi đại học chẳng thân chút nào."
Buôn dưa với cô ấy thêm vài câu rồi tôi mới cúp máy.
Tôi nhắm mắt nằm trên giường, nhưng không còn chút buồn ngủ tí nào.
Trong đầu cứ văng vẳng câu nói của Diệp Diễm.
Tôi với Sở Dịch thân nhau sao?
Không thân mà.
Chẳng thân chút nào.
4.
Lần đầu tiếp xúc với Sở Dịch, tôi còn phải cảm ơn Diệp Diễm.
Trên đường đến nhà ăn, cô ấy đột nhiên túm lấy cánh tay tôi.
“Nhìn nhanh, nhìn nhanh! Trai đẹp kìa!”
Tôi đã quá quen với cảnh này:
“Đừng nhìn nữa, cậu cũng là mỹ nữ, chảnh lên tí đi.”
Cô ấy vỗ vào tay tôi:
“Không phải! Lần này đẹp trai thật đấy!”
Tôi thở dài, nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ.
Một nam sinh đứng dưới tòa giảng đường, đang nói chuyện với một thầy giáo.
Vừa cao vừa đẹp trai.
Diệp Diễm nhìn chằm chằm sang bên đó, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
“Bảo bối, cậu đi xin thông tin liên lạc giúp tớ đi.”
Tôi ngẩn ra:
“Sao cậu không tự đi?”
Với nhan sắc của cô ấy, xác suất xin được số chắc chắn cao hơn tôi nhiều.
Diệp Diễm quay đầu nhìn tôi:
“Không phải cậu nói mỹ nữ phải kiêu kỳ à?”
Được rồi, tự đào hố chôn mình luôn.
Tôi gãi đầu, chờ nam sinh kia nói chuyện với thầy giáo xong rồi bước qua.
Tôi đã làm những chuyện như thế này không ít lần, khá là thuần thục.
“Chào anh đẹp trai.”
Tôi nhanh chóng tiến lên chặn trước mặt cậu.
Cậu ấy lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái.
Tôi vẫn cố gắng giữ vững tinh thần:
“Có thể cho em xin phương thức liên lạc không?”
Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Sau khi lấy được số, tôi nói cảm ơn rồi quay người rời đi.
Nhưng chưa đi được bao xa, cậu ấy đã túm lấy tay tôi.
Tôi ngẩn người:
“Sao thế?”
“Cậu… cậu…”
Nam sinh trông có vẻ rất sốt ruột, cuối cùng ghé sát tai tôi, nhanh chóng nói mấy chữ:
“Anh bạn, hình như búi trĩ của cậu bị vỡ rồi.”
Tôi hóa đá.
Tôi thừa nhận tóc tôi hơi ngắn, da dẻ hơi thô ráp, ăn mặc trung tính một chút, giọng nói khàn khàn là vì bị cảm.
Nhưng chỉ với mấy chi tiết đó mà coi tôi là con trai, có phải hơi quá đáng rồi không?
Tôi lạnh mặt quay đầu nhìn.
Trên quần có vài vết máu nhỏ.
Kinh nguyệt đến sớm!
Tôi lười giải thích, chỉ để lại một câu:
“Cảm ơn.”
Rồi nhanh chóng chạy trốn.
Với một khởi đầu thảm họa như vậy, cậu ấy nói đối tượng thầm thích là tôi, có thể không?