4
7.
Tôi nằm viện một tuần, vết thương ở lưng đã đỡ nên, nên làm thủ tục xuất viện.
Con trai và con dâu chọn cuối tuần để về. Xách theo hai hộp “não bạch kim” và một túi chuối mua ở cổng khu chung cư.
Chồng tôi dậy từ sáng sớm chuẩn bị — món thịt kho tàu con dâu thích, và cánh gà sốt Coca cho con trai.
Tôi ngồi trên sofa xem thời sự, từ lúc bọn họ bước vào cửa, tôi không thèm nhìn lấy một cái.
Con dâu lại gần, nắm lấy tay tôi, dịu giọng nói:
“Mẹ ơi, chuyện lần trước là con sai, mẹ đừng chấp nhặt với con nữa nha.”
Tôi liếc mắt nhìn con trai đang ngồi bắt chéo chân ở đối diện.
Con dâu lập tức đẩy nhẹ nó một cái:
“Đi vào bếp phụ bố nấu nướng đi!”
Con trai vùng vằng đứng dậy, lững thững bước vào bếp.
Tôi để ý thấy ánh mắt hai đứa trao đổi với nhau, lộ rõ toan tính.
Vừa ăn chưa được mấy miếng, con dâu đã nhanh chóng chuyển thẳng vào chủ đề chính:
“Bố mẹ, tiền lương hưu mỗi tháng của hai người cộng lại cũng hơn bốn vạn tệ nhỉ?”
Chồng tôi cảnh giác nhìn cô ta:
“Cũng tầm đó. Sao vậy?”
Con dâu liền nói tiếp:
“Con tính rồi, căn hộ này giờ giá cũng phải tầm ba trăm vạn đúng không?”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Giá nhà giảm rồi, không được ngần đó đâu.”
“Nhưng cũng cỡ đó thôi ạ. Bọn con đang muốn đổi sang ở biệt thự, hay là… bố mẹ bán căn này đi, phụ thêm bọn con tiền đặt cọc?”
Tôi nhướng mày:
“Bán rồi vợ chồng tôi ở đâu?”
Con dâu trả lời mà không hề thấy xấu hổ:
“Quê mình còn căn nhà cũ mà, bố mẹ về đó sống dưỡng già là được rồi.”
Chồng tôi cau mày:
“Căn đó bỏ hoang cả chục năm rồi, ở sao được?”
Con dâu thản nhiên:
“Sửa sang lại một chút là được mà!”
Tôi hỏi:
“Ai bỏ tiền ra sửa?”
Cô ta chớp mắt:
“Bố mẹ tiền lương hưu cao thế, chẳng lẽ lại tiếc chút đó?”
Tôi lạnh giọng:
“Tiền của bọn tôi là để lo dưỡng già. Muốn bán cũng được, nhưng nhà mới phải đứng tên vợ chồng tôi, và cả nhà cùng ở.”
Con trai đột nhiên đập bàn:
“Không được! Bố mẹ Tiểu Vũ còn phải ở chung, còn chỗ đâu cho bố mẹ?”
Tôi hỏi lại:
“Ồ? Vậy bên thông gia góp bao nhiêu vào tiền nhà?”
Con trai ấp a ấp úng, nói không nên lời.
Con dâu chen vào:
“Mẹ biết mà, bố mẹ con đều là nông dân, làm gì có tiền. Nhưng họ nuôi con lớn, con hiếu thảo với họ là chuyện đương nhiên!”
Chồng tôi trầm giọng:
“Vậy còn chúng tôi nuôi lớn con trai thì là chuyện dễ dàng lắm sao? Chúng tôi không đáng được hưởng phúc à?”
Con dâu còn định nói thêm thì con trai đã không nhịn được nữa:
“Bố! Bọn con về đây là đã cúi đầu hết mức rồi! Bố mẹ có tiền mà không giúp đỡ con cái thì để làm gì?!”
“Nhà người ta bố mẹ đều vét hết của cải mua nhà cho con. Còn bố mẹ thì keo kiệt tính toán!”
Tôi nhìn gương mặt vặn vẹo của con trai mà như thấy lại hình ảnh hai mươi năm trước.
Hồi ấy, khi mới chuyển vào căn hộ này, nó mới tám tuổi, chạy khắp phòng khách hét lên:
“Mẹ ơi nhà mới to quá! Sau này con sẽ học giỏi, kiếm tiền mua nhà to hơn nữa cho bố mẹ!”
Giờ, nó lại muốn đuổi vợ chồng tôi ra khỏi chính căn nhà đó.
Sắc mặt chồng tôi càng lúc càng tệ, tay siết chặt, gân xanh nổi lên:
“Các con còn biết thế nào là lương tâm không? Bố mẹ tằn tiện từng đồng cho con ăn học, đây là cách con báo đáp sao?”
Con trai khinh khỉnh nhếch miệng:
“Đừng lấy công nuôi dưỡng con ra đè đầu con! Nuôi con là nghĩa vụ của bố mẹ chứ!”
Con dâu còn chêm vào:
“Đúng đó, giờ bố mẹ nào mà chẳng vậy! Người ta còn vét hết cả sáu cái ví để mua nhà cho con nữa kìa, bố mẹ thì ôm khư khư tiền không chịu nhả!”
Cô ta nói thêm:
“Đồng nghiệp con, tiểu Vương, bố mẹ người ta đã chuyển hết tài sản sang tên cho con rồi, giờ ở biệt thự sướng như tiên.”
“Bố mẹ không thấy xót xa khi bọn con chen chúc trong cái nhà nhỏ đó sao? Cháu gái bố mẹ sắp vào lớp một rồi mà không có lấy một cái phòng học riêng!”
“Con bé là cháu ruột của bố mẹ đấy!”
“Nhất là bố, bố không chịu cho tiền, có phải vì bên ngoài có người khác, định để tài sản lại cho người ngoài không?”
“Ăn nói hàm hồ!”
Chồng tôi tức giận đến toàn thân run rẩy, một cơn đau thắt bóp chặt lấy tim ông, ông ôm ngực lùi lại phía sau.
8.
Thấy không ổn, sắc mặt ông trắng bệch, tôi vội vàng đứng dậy định đi lấy thuốc cấp cứu.
“Đứng lại!” Con trai bất ngờ túm lấy tay tôi.
“Bố anh phát bệnh tim rồi, tôi phải đi lấy Nitroglycerin!”
Con trai tôi cười lạnh:
“Muốn lấy thuốc à? Trước tiên giao sổ tiết kiệm và sổ đỏ ra đây!”
Con dâu cũng chen vào:
“Mẹ, mẹ đừng giả vờ nữa. Nếu bố thật sự bị làm sao, mẹ đã phải đồng ý với bọn con rồi!”
Chồng tôi đau đến mức trượt khỏi ghế, nằm vật xuống đất, trán túa đầy mồ hôi lạnh như hạt đậu.
Tôi lo đến phát điên:
“Được! Sổ tiết kiệm ở két sắt trong tủ quần áo phòng ngủ, mật khẩu là ngày cưới của chúng mày!”
Hai đứa liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy tham lam rồi lao vào phòng ngủ.
Tôi tranh thủ mở ngăn kéo bàn trà, lấy lọ thuốc dự phòng, nhét vào miệng chồng.
Ông ấy uống thuốc xong, hơi thở dần ổn định lại.
Chúng trở ra với sổ tiết kiệm và sổ đỏ trong tay, mặt mũi đắc ý.
Con trai vẫn chưa yên tâm, móc điện thoại ra:
“Mật khẩu bao nhiêu? Để con kiểm tra lại!”
Tôi biết, nếu hôm nay không chịu nhượng bộ, tôi và chồng có thể sẽ gặp nguy hiểm.
“Là sinh nhật con: 880315.”
Tôi nhắm mắt lại, tim đau như dao cắt.
Con trai đăng nhập tài khoản ngân hàng ngay trước mặt tôi, thấy số dư liền hét toáng lên:
“Còn tận sáu trăm vạn! Hai lão già này giấu kỹ thật!”
Nói rồi, nó thao tác rất thành thạo, chuyển từng khoản sang tài khoản của nó.
Con dâu sốt ruột thúc giục:
“Anh nhanh lên! Bên em trai em gấp lắm rồi! Nhà gái nói nếu tối nay không nộp đủ tiền đặt cọc là coi như hủy hôn luôn!”
Con trai vỗ vai cô ta, an ủi:
“Yên tâm đi! Vậy là chuyện cưới xin xong xuôi rồi! Số còn lại thì để mua căn nhà nhỏ cho bố mẹ em ở thành phố.”
Cửa vừa đóng lại, tôi đỡ chồng ngồi dậy trên sofa, lấy điện thoại ra:
“Ông ơi, mình báo cảnh sát đi chứ?”
Chồng tôi nhắm mắt thật lâu, rồi thở dài:
“Báo đi. Loại cầm thú này, không thể dung túng thêm nữa.”
Tôi bấm 110:
“Chào anh cảnh sát, tôi muốn báo án. Vừa rồi nhà tôi bị cướp, hai đối tượng cướp sổ tiết kiệm và sổ đỏ, còn chuyển đi sáu trăm vạn tiền gửi ngân hàng.”
Cảnh sát đến rất nhanh.
Sau khi hỏi rõ tình hình và biết hung thủ là con trai cùng con dâu, họ tỏ vẻ khó xử:
“Bác ơi, đây là vụ án hình sự. Nếu lập án, họ sẽ bị truy tố ngồi tù. Hai bác đã nghĩ kỹ chưa?”
Chồng tôi mở mắt, giọng cương quyết:
“Chúng tôi nghĩ kỹ rồi. Xin hãy khởi tố.”
Tôi bổ sung thêm:
“Trong phòng khách có camera, toàn bộ quá trình họ uy hiếp và ngăn tôi lấy thuốc đều bị ghi lại hết.”
Ban đầu lắp camera chỉ vì sợ trộm, không ngờ cuối cùng lại để phòng chính con mình.
Với bằng chứng rõ ràng, vụ án được tiến hành nhanh chóng.
Vừa đến ga tàu cao tốc định đi du lịch, con trai con dâu đã bị cảnh sát bắt giữ.
Số tiền được phong tỏa và thu hồi, sổ đỏ cũng được trả lại nguyên vẹn.
Tại trại tạm giam, tôi nhờ luật sư gửi cho con trai một văn bản — yêu cầu trả lại căn hộ mà năm xưa vợ chồng tôi đã bỏ tiền mua hoàn toàn.
Một tháng sau, con trai dắt cháu gái đứng chờ ở cổng khu dân cư, vừa thấy tôi liền “phịch” một tiếng quỳ xuống:
“Mẹ! Con biết sai rồi, xin mẹ mở lòng tha cho bọn con!”
Không ít hàng xóm vây quanh xem, xì xào bàn tán.
Con trai kéo cháu gái lại:
“Bảo bối, mau xin bà nội đi, xin bà tha cho bố mẹ đi!”