4
12
Thầy chủ nhiệm giật lấy tờ đề thi từ tay Tạ Tương Lê, nhìn lướt qua rồi cau mày:
“Đây là đề gì?”
Tạ Tương Lê bình tĩnh đáp:
“Đề thi Olympic Vật lý cấp thành phố.”
Thầy chủ nhiệm trợn trừng mắt, hoảng hốt:
“Em nhầm rồi! Lục Thiêm Thiêm có thi đâu, làm sao có thể giải được bài này?!”
Tạ Tương Lê nhíu mày, vẻ không vui hiện rõ trên mặt:
“Không thể nhầm được. Đây là bản photo từ chỗ cậu em em. Đề năm nay rất khó, phần cuối của bài toán này chỉ có mình Lục Thiêm Thiêm giải được. Em chắc chắn không sai.”
Nói xong, cậu ta nhìn thầy chủ nhiệm với vẻ hoài nghi:
“Lục Thiêm Thiêm không phải học sinh lớp thầy sao?”
Thông tin này quá sốc, thầy chủ nhiệm nghĩ mãi không ra tại sao tôi lại có thể giải đề này.
Bị Tạ Tương Lê hỏi thẳng, thầy ta vô thức phản bác:
“Tất nhiên là học sinh lớp tôi!”
“Vậy bạn ấy đâu?”
Ánh mắt thầy chủ nhiệm một lần nữa rơi xuống người tôi, môi mấp máy.
Giây tiếp theo, tôi vỗ vai Tạ Tương Lê từ phía sau:
“Chào cậu, tìm mình à?”
Gương mặt điềm tĩnh của Tạ Tương Lê thoáng nứt vỡ. Cậu ta nhìn tôi, đánh giá từ trên xuống dưới, rồi hỏi:
“Cậu là Lục Thiêm Thiêm?”
“Ừ.”
“Cậu đứng ngoài này làm gì?”
Tôi cười nhạt: “À, bị phạt đứng. Không thấy sao?”
“…”
13
Tạ Tương Lê và tôi cùng ngồi xổm ngoài hành lang, tôi giảng xong cách giải bài toán cho cậu ta.
Dù thầy chủ nhiệm liên tục mời vào lớp ngồi, cậu ta cũng thản nhiên từ chối:
“Không cần đâu.”
Rồi còn bổ sung một câu đầy mỉa mai:
“Bạn Lục Thiêm Thiêm còn có thể ngồi xổm, tôi cũng vậy.”
Thầy chủ nhiệm tức đến mức mặt đỏ tía tai.
Sắp hết giờ học, tôi mới giảng xong. Trước khi đi, Tạ Tương Lê hỏi xin liên lạc của tôi:
“Sắp đến kỳ thi liên trường rồi, có thể trao đổi thêm về bài tập.”
Tôi viết số điện thoại cho cậu ta. Cậu ta lưu lại cẩn thận, rồi nhìn tôi đầy ẩn ý:
“Thầy chủ nhiệm không ưa cậu lắm nhỉ?”
Tôi “hả?” một tiếng: “Lộ rõ thế sao?”
Cậu ta không trả lời, chỉ mỉm cười:
“Tôi hiểu rồi.”
“Hả?”
“Không có gì, gặp lại sau.”
Lúc ấy, tôi không hiểu câu “gặp lại sau” của Tạ Tương Lê nghĩa là gì.
Mãi đến hai tuần sau, khi nhìn thấy cậu ta trong hội trường lớn, tôi mới hiểu ra.
Thành phố có bảy trường trung học trọng điểm, mỗi năm tổ chức một kỳ thi liên trường.
Trước kỳ thi, để khích lệ tinh thần, học sinh trong top 100 của mỗi trường sẽ tham gia một buổi hội thảo. Năm nay, trường tôi đăng cai tổ chức.
Mỗi trường sẽ cử một học sinh đại diện phát biểu. Trường Tam Trung cử Tạ Tương Lê.
Còn trường tôi…
Nhìn hiệu phó bụng phệ, tóc lưa thưa cố gắng chải ngược ra giữa, tôi không chút cảm xúc lên tiếng:
“Đại diện phát biểu? Các thầy có hỏi ý kiến em trước chưa?”
14
Thầy hiệu phó hói đầu đảo mắt quanh, lảng tránh câu hỏi:
“Gần đây nhiều việc quá nên thầy quên mất. Em thông cảm nhé, với lại chỉ cần lên sân khấu chia sẻ kinh nghiệm học tập thôi, với em thì chuyện này quá đơn giản mà.”
Tôi khoanh tay trước ngực, khóe mắt liếc thấy thầy chủ nhiệm đang len lén nhìn sang, lòng dần sáng tỏ.
Chắc hẳn người được chọn ban đầu là Phương Ti Tự, nhưng vì dính vào vụ gian lận nên không thể đại diện trường nữa, thế là họ đẩy tôi ra cứu cánh phút chót.
Tôi chẳng chút do dự từ chối: “Không đi.”
Thầy hiệu phó mất kiên nhẫn nhìn tôi:
“Đừng giở trò trẻ con nữa! Chuyện của em, thầy chủ nhiệm đã nói với tôi rồi. So với danh dự của trường, chuyện đó chẳng đáng gì cả! Bài phát biểu lần này cũng sẽ mang lại vinh dự cho em, em có biết bao nhiêu người muốn có cơ hội này không?”
Tôi nhún vai: “Em không biết, hay là thầy để họ đi đi?”
Thầy hiệu phó nghẹn lời, ánh mắt nhìn tôi càng thêm khó chịu:
“Thầy bảo em đi thì em phải đi! Mang vinh quang về cho trường là trách nhiệm của em, đừng có không biết điều!”
Nói xong, ông ta nhận cuộc gọi rồi rời đi, trước khi đi còn liếc tôi một cái đầy cảnh cáo.
Cái kiểu nhìn đó, cứ như chắc chắn tôi không dám từ chối vậy.
Tôi cũng chẳng quan tâm, bước nhanh ra khỏi hội trường, tìm một chỗ râm mát để chơi game.
Nửa tiếng sau, một nam sinh trong trường vội vã chạy đến tìm tôi:
“Lục Thiêm Thiêm! Thầy cô tìm cậu sắp phát điên rồi, mau quay lại đi!”
15
Không muốn liên lụy cậu ta bị mắng, tôi chậm rãi quay lại hội trường.
Vừa bước vào, thầy hiệu phó và thầy chủ nhiệm đã đồng thanh chất vấn:
“Em đi đâu vậy?!”
Tôi không trả lời, định đi tìm chỗ ngồi thì bị thầy hiệu phó kéo lại:
“Mau lên! Còn năm phút nữa là đến lượt học sinh đại diện trường mình phát biểu, em nhanh đi chuẩn bị đi!”
Tôi đứng yên như tượng đá, chẳng nhúc nhích. Tôi móc tai, ra vẻ không nghe rõ:
“Thầy nói gì cơ?”
Thầy hiệu phó quát: “Đại diện phát biểu!”
Tôi cũng lớn tiếng theo: “ Đại diện cái gì cơ?”
“Đại diện phát biểu!”
Tôi ngơ ngác: “Đại diện cái gì?”
Thầy hiệu phó: “…”
Dù có chậm hiểu đến đâu, ông ta cũng đã nhận ra vấn đề, nghiến răng cảnh cáo:
“Lục Thiêm Thiêm, đừng có không biết điều!”
Tôi nghiêm túc đáp: “Thầy ơi, trường mình cấm uống rượu mà.”
Ông ta hít sâu một hơi: “Em muốn thế nào mới chịu lên sân khấu?!”
Tôi mím môi, nửa cười nửa không nhìn ông ta, rồi nhìn sang thầy chủ nhiệm mặt mày xanh mét bên cạnh.
Một lúc sau, ông ta nghiến răng: “Suất tuyển thẳng vẫn chưa được gửi lên xét duyệt, vẫn còn có thể thương lượng. Chỉ cần em chịu nghe lời, tôi có thể giúp em giành lại suất đó.”
Thầy chủ nhiệm nhìn tôi với ánh mắt ban phát:
“Bây giờ em hài lòng chưa? Mau đi chuẩn bị đi!”
Tôi cười nhạt, trước ánh mắt tin chắc rằng tôi sẽ đồng ý của họ, điềm nhiên rút điện thoại ra, mở game lên:
“Tôi chọn Tiểu Kiều.”
“…”
16
Thầy hiệu phó không nhịn được nữa, xông tới giật điện thoại của tôi.
Không giật được.
Ông ta tức giận chỉ vào tôi quát:
“Lục Thiêm Thiêm, đừng có quá đáng! Là học sinh mà không chịu nghe lời, suốt ngày đùa giỡn, coi thường kỷ luật trường học! Em có tin tôi lập tức phạt hai lần cảnh cáo, để em không tốt nghiệp được không?!”
Tiếng quát của ông ta thu hút sự chú ý của vài học sinh xung quanh, tình hình có vẻ ngày càng nghiêm trọng.
Tôi lặng lẽ cất điện thoại đi, ra vẻ nhượng bộ:
“Thầy chắc chắn muốn em phát biểu?”
“Chắc chắn!”
“Được thôi.” Tôi vỗ tay, bước về phía sân khấu, vừa đi vừa nói:
“Vậy tôi nhất định phải cảm ơn nhà trường thật nhiều, vì đã để suất tuyển thẳng vốn thuộc về tôi đi một vòng rồi mới ban phát lại. Tôi cũng sẽ hết lời ca ngợi thành tích của trường ta trong kỳ thi Olympic Vật lý, khi mà Sở Giáo dục phải đích thân đến yêu cầu gặp mặt người đạt giải.”
“…”
Vừa đi hai bước, tôi lại bị thầy hiệu phó kéo lại.
Họ nhìn tôi đầy thù hận: “Lục Thiêm Thiêm, em giỏi lắm!”
Tôi khiêm tốn cười: “Làm sao giỏi bằng thầy cô được?”
Thầy hiệu phó không thèm để ý đến tôi nữa, quay sang ban giám hiệu bàn bạc gì đó. Cuối cùng, người dẫn chương trình thông báo dời bài phát biểu của trường tôi xuống cuối cùng.
Phải biết rằng trước giờ, Nhất Trung lúc nào cũng là người phát biểu mở màn cơ mà?
17
Sau buổi hội thảo, tôi được hiệu trưởng mời lên phòng làm việc.
Trong căn phòng mát mẻ, hiệu trưởng hói đầu cười niềm nở:
“Ngồi đi.”
Tôi không ngồi, đi thẳng vào vấn đề:
“Thầy tìm em vì chuyện lúc nãy đúng không?”
“Vừa đúng mà cũng vừa không đúng.” Hiệu trưởng cười nhưng không thật sự vui vẻ:
“Chuyện suất tuyển thẳng, trường quả thật có lỗi với em. Nhưng em làm vậy cũng quá đáng rồi. Đối đầu với trường học không phải là hành động thông minh đâu.”
Câu này chỉ dọa được con nít thôi.
Bố tôi là cấp trên của cấp trên của hiệu trưởng. Từ nhỏ tôi đã được tôi luyện trong môi trường này, đâu dễ gì bị dọa dẫm.
Nhận ra tôi chẳng hề sợ hãi mà còn tỏ ra khó chịu, ánh mắt hiệu trưởng trầm xuống.
Cuối cùng, ông ta cũng nói thẳng:
“Nếu xét về sai lầm, em và trường coi như hòa nhau. Chỉ cần em đạt hạng nhất trong kỳ thi liên trường sắp tới, mang vinh quang về cho trường, suất tuyển thẳng chắc chắn là của em.”
Tôi “ồ” một tiếng, hỏi lại:
“Vậy nếu không đạt hạng nhất thì sao?”
Hiệu trưởng cười: “Tôi hiểu rõ thực lực của em. Ngay cả Tạ Tương Lê cũng không thể vượt qua em. Nhưng nếu em thi trượt, chúng tôi sẽ cân nhắc đánh giá toàn diện, em không cần lo lắng, chỉ cần làm tốt là được.”
Trước là đe dọa, sau là dụ dỗ, cuối cùng lại nói vài lời dễ nghe.
Tôi không nhịn được, vỗ tay: “Làm tốt à? Nhất định tôi sẽ làm thật tốt.”
Hiệu trưởng hài lòng, đích thân tiễn tôi ra ngoài.
Trước giờ tan học buổi chiều, tôi lại mở cửa phòng hiệu trưởng lần nữa.
Ông ta cười hỏi: “Sao thế? Gặp khó khăn gì à?”
Tôi cúi xuống, nhặt cây bút dưới bàn làm việc của ông ta:
“Không cẩn thận làm rơi thôi.”
Ông ta nhìn theo tôi rời đi, vẫn cười tủm tỉm:
“Lần sau cẩn thận hơn nhé.”
18
Kỳ thi liên trường bảy khối là một sự kiện quan trọng của thành phố.
Mỗi trường đều rất coi trọng, bởi đây không chỉ là cuộc cạnh tranh giữa các học sinh mà còn là cuộc đấu đá công khai lẫn ngấm ngầm giữa các trường.
Địa điểm thi của tôi là ở trường Ngũ Trung.
Dù học sinh được xếp phòng thi ngẫu nhiên, nhưng những nhân tố xuất sắc của mỗi trường thì hầu như tất cả giáo viên đều nhận ra.
Vì thế, ngay khi tôi bước vào phòng thi, giám thị đã nhìn tôi với ánh mắt đầy quan tâm.
Theo quy định, học sinh có thể nộp bài sớm nửa tiếng.
Khi mọi người vẫn đang cắm đầu vào bài làm, tranh thủ từng giây từng phút, tôi lại mỉm cười giơ tay xin nộp bài.
Giám thị thoáng sửng sốt, sau đó ánh mắt lộ ra sự vui mừng và khâm phục, nhắc nhở tôi:
“Em không muốn kiểm tra lại một lần nữa sao?”
Tôi lắc đầu.
Giám thị càng thêm hài lòng, lẩm bẩm:
“Đúng là hạng nhất của Nhất Trung… Sự tự tin, điềm tĩnh, khí phách này…”
Ông ta bước đến, mỉm cười nhìn bài thi của tôi, nhưng ngay giây tiếp theo đầy đầu dấu chấm hỏi.
Hả?
Giấy trắng??
Tôi không nhìn nhầm đấy chứ???
Toàn bộ sáu môn, tôi đều nộp bài trắng.
Hành động này khiến cả ban giám thị bàng hoàng.
Hai ngày sau, khi kết quả được công bố, tôi còn khiến toàn bộ Nhất Trung chấn động.
Bọn họ dán mắt vào bảng xếp hạng top 100 từ đầu đến cuối, không thể tin nổi:
“Đậu má, Lục Thiêm Thiêm đâu rồi?”
Còn cậu học sinh luôn đứng cuối bảng, nhìn thứ hạng của mình mà hoang mang tột độ:
“Tôi chỉ khoanh bừa sáu điểm trắc nghiệm mà vẫn đứng áp chót? Ai mà còn thua cả tôi vậy??”