4
7.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, mẹ chồng không chắc chắn lặp lại:
“Mày thật sự muốn ly hôn?”
“Đúng!” Tôi nhướn mày gật đầu.
Trần Tuấn Sinh cẩn thận lại gần tôi:
“Tiểu Mẫn, đừng quậy nữa! Em một mình nuôi con sẽ rất vất vả, người khác sẽ dán mác cho em, đàn ông cũng sẽ chê em già, chê em có gánh nặng mà không cần em đâu.”
Nghe xem, từng lời đều là quan tâm, nhưng thực chất câu nào cũng là chê bai.
Thời đại nào rồi, anh ta còn tưởng một người phụ nữ ngủ với một người đàn ông thì nhất định phải cưới người đó?
Một người phụ nữ sinh con rồi, nhất định sẽ vì con mà sống tạm bợ với một người đàn ông cả đời?
Phụ nữ đã được giải phóng khỏi tục bó chân từ thời Thái Bình Thiên Quốc rồi, được không?
Đối diện với ánh mắt đau lòng của Trần Tuấn Sinh, tôi cười khẩy:
“Một kẻ ngu ngốc bỏ vợ bỏ con như anh còn không thấy xấu hổ, một người phụ nữ độc lập tự cường như tôi thì có gì phải sợ?”
Anh ta không tin nổ:
“Tiểu Mẫn, em thật sự không quan tâm? Bị dán mác phụ nữ ly hôn, cả đời này của em coi như xong!”
“Anh mới là đồ xong đời!”
Em trai tôi đẩy mạnh Trần Tuấn Sinh.
“Nói cho anh biết, rời xa chị tôi anh sẽ mất tất cả. Có thời gian ở đây lải nhải, sao không nghĩ xem nửa đời sau không có việc làm, không có nhà cửa thì sống thế nào?”
“Còn nữa, bạo hành gia đình là phạm tội hình sự, chúng tôi kiện chị anh đến cùng!”
Mẹ chồng kinh ngạc che miệng.
“Mày nói gì? Ly hôn rồi con trai tao không có việc làm, không có nhà cửa? Chúng mày đừng tưởng tao không biết luật, ly hôn thì cái gì cũng phải chia đôi, chúng tao ít nhất cũng được một nửa.”
“Một nửa?” Tôi cười lạnh.
“Trần Tuấn Sinh, sếp của anh có dùng anh hay không chỉ cần một câu nói của bố tôi. Nhà cửa là tài sản trước hôn nhân, không phải anh không biết. Còn về tiền tiết kiệm, mấy năm nay thu nhập của anh đều đưa cho bố anh đầu tư rồi, tiền trong tài khoản của tôi chỉ thuộc về tôi thôi.”
“Không thể tính như thế.”
Mẹ chồng xen vào:
“Gả vào nhà tao thì mọi thứ của mày đều là của nhà họ Trần, mày là đàn bà, sao có thể quản tiền của đàn ông?”
À phải rồi, cả đời bà ta không dám quản bố chồng, cho nên mới có cảnh một mình ông phá sản, cả nhà gặp họa như hôm nay.
8.
Tôi và em trai nhìn nhau cười lạnh, không cùng tần số, lười nói.
Nhưng mẹ chồng cảm thấy bị xúc phạm.
“Mày cười cái gì? Có mấy đồng tiền bẩn là hay lắm à? Chị mày nói đúng, mày là đồ thiếu đòn! Hôm nay tao phải dạy dỗ mày một trận!”
Nói rồi bà ta lao về phía tôi.
Trần Tuấn Sinh vẫn còn đang chìm trong sự hoang mang, thấy mẹ mình lại ra tay, vội vàng kéo lại, quát lớn:
“Đừng quậy nữa!”
Mẹ anh ta giật mình:
“Mày quát tao cái gì? Chẳng lẽ mày không nỡ đánh con tiện nhân này?”
“Tao hiểu rồi, có vợ quên mẹ, tao không sống nữa…”
Nói rồi bà ta khuỵu xuống, ngồi bệt dưới đất bắt đầu gào khóc.
“Nuôi con để phòng thân lúc về già? Vớ vẩn! Mày vì con tiện nhân này mà ép chết tao à! Ông trời ơi…”
Cửa phòng bệnh lập tức có rất nhiều người vây xem.
“Hóng chuyện gì đây?”
“Bà già xúi con trai ly hôn với vợ.”
“Nhưng trên giường còn có đứa bé sơ sinh, đang trong thời kỳ cho con bú đấy.”
“Chắc là chê sinh con gái chứ gì.”
…
Thấy người ta nói đủ thứ, Trần Tuấn Sinh vội vàng xua tan đám đông, đóng cửa lại.
Anh ta đỡ mẹ mình dậy, thì thầm vài câu, ra hiệu đẩy bà đi.
Bà già lườm tôi một cái rồi đóng sầm cửa rời đi.
Trần Tuấn Sinh vừa định mở miệng, tôi đã chặn lời anh ta.
“Đừng nói nữa, thỏa thuận ly hôn tôi sẽ soạn, anh cứ đợi ký tên là được.”
Anh ta lắc đầu quầy quậy.
“Anh bảo mẹ ra ngoài là muốn nói với em, ly hôn là bà nói bậy, không phải ý của anh.”
Ồ? Tôi hứng thú nhìn anh ta, bắt đầu màn trình diễn của anh đi!
Thấy tôi không nói gì, anh ta dường như được cổ vũ, “bịch” một tiếng quỳ xuống bên giường, giơ ba ngón tay lên.
“Anh hứa sau này sẽ lấy gia đình nhỏ của chúng ta làm trọng, sẽ không lo chuyện nhà nữa, sẽ không để em chịu ấm ức nữa.”
Thật tình cảm tha thiết, suýt chút nữa là tôi cảm động rồi.
Tôi thích xem người khác diễn kịch, diễn hay, tôi sẽ vỗ tay tán thưởng.
Nếu không được thì tôi sẽ diễn cùng anh một màn.
Tôi dụi dụi mắt, thút thít:
“Anh sẽ vì em mà cắt đứt tình thân à? Anh còn chưa xin lỗi em đàng hoàng, sau này có khi lại đứng về phía họ.”
“Làm sao em tin anh được?”
Tôi nghe thấy tiếng em trai tôi nghiến răng kèn kẹt bên cạnh, các khớp ngón tay bẻ kêu răng rắc, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ thất vọng.
Trần Tuấn Sinh vội vàng nắm lấy tay tôi.
“Anh thề, anh sẽ đi cắt đứt quan hệ với họ ngay, sau này làm gì cũng nghe lời em.”
Tôi khéo léo rút tay ra, lén lút lau sau lưng.
“Thật không? Vậy em sẽ tin anh thêm một lần nữa.”
“Rầm” một tiếng, em trai tôi đấm vào tường một lỗ lớn.
Trần Tuấn Sinh không để ý, vui vẻ đứng dậy.
“Em đợi tin của anh.”
Anh ta vừa đi, em trai tôi đã hậm hực bắt đầu thu dọn đồ của con gái.
“Em đưa con bé đi, chị muốn làm gì thì làm, không ai thèm quan tâm chị nữa!”
Tôi đánh nó một cái.
“Em ngốc à?”
“Đúng, em ngốc!” Nó phất tay.
“Hóa ra em là người xấu, người ta nói mấy câu lại lừa chị đến mất phương hướng.”
“Về em sẽ nói với bố mẹ là chúng ta sẽ không quan tâm đến chuyện của chị nữa, nhưng công chúa nhỏ chúng ta sẽ dạy, không phiền đến chị.”
Tôi cười lớn:
“Anh ta lừa chị à? Chưa biết ai lừa ai đâu!”
“Lừa anh ta đi, để anh ta về nhà cắt đứt tình thân, chó cắn chó, kệ họ. Chị được yên tĩnh sắp xếp chuyện của mình, đỡ phải có anh ta vướng chân vướng tay.”
“Thật không?”
Em trai tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng chị cũng thông minh ra rồi!”