3
6.
Sự bực bội mà tôi đã kìm nén trước đó, đến lúc này bỗng bùng phát.
“Được rồi, nợ thì nợ! Vừa lòng anh chưa?”
Cố Minh cau mày:
“Em nổi nóng cái gì chứ? Em đau bụng, anh hâm nóng đồ ăn, rửa bát giúp em, vậy mà em lại cáu với anh à?”
Tôi đáp:
“Em đau bụng, anh rửa bát giúp em thì có gì sai?”
“Bậc thầy hiểu biết” Cố Minh lập tức trỗi dậy:
“Em sai rồi. Thứ nhất, nếu em khó chịu, em có thể nhờ anh rửa bát, anh sẽ không từ chối. Nhưng anh đã hỏi em còn đau không, chính em nói là không đau, nên anh mới để em làm. Thứ hai, chúng ta đã thỏa thuận chia đôi việc nhà. Anh làm xong phần của mình, còn chăm sóc em, làm nốt phần của em, vậy mà em còn không hài lòng? Em thấy thế có vô lý không?”
… Nghe cũng có lý ghê.
Tôi sững người trong giây lát.
Tôi cố gắng phản bác:
“Lúc anh hỏi thì thuốc giảm đau còn hiệu quả, em cảm thấy đỡ hơn nên mới nói không đau.”
Cố Minh cười nhạt:
“Đau lúc có lúc không, đúng là cái bụng của Schrödinger nhỉ?”
Tôi vội vàng giải thích:
“Em không nói dối! Thực sự rất đau mà!”
Cố Minh xoa trán, chán nản:
“Về chuyện đau bụng kinh này, anh đã hỏi cô nhân viên nữ trong công ty – Kiều Kiều. Em cho rằng anh không phải phụ nữ nên không hiểu, lần này anh đặc biệt hỏi một người phụ nữ, vậy là khách quan rồi nhé?”
“Kiều Kiều không đau bụng kinh, cô ấy còn hỏi mấy người xung quanh, ai cũng bảo không có ai đau đến mức như em. Dù có đau, cũng đều chịu đựng được. Anh không hiểu tại sao em cứ làm quá lên.”
“À, mà Kiều Kiều còn nói, lạc nội mạc tử cung có thể ảnh hưởng đến sinh sản. Anh lo lắng cho em nên mới không nói ra, vậy mà em lại làm ầm lên như vậy.”
Cái gì?!
Tôi thực sự không thể chịu nổi nữa, hét lên:
“Lại là Kiều Kiều! Anh có thể ngừng nhắc đến cô ấy được không?!”
Mỗi lần cãi nhau, Cố Minh đều nhắc đến cô gái đó, dùng cô ấy để phản bác lời tôi.
Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu.
Cố Minh tỏ vẻ mất kiên nhẫn:
“Anh chỉ đang nói chuyện dựa trên sự thật thôi.”
Tôi giận dữ:
“Vậy anh qua mà sống với Kiều Kiều đi!”
Cố Minh cũng nổi nóng:
“Hà Thanh Thanh, em có thể lý trí một chút không? Kiều Kiều là trợ lý của anh, cô ấy chỉ tình cờ là phụ nữ thôi. Chuyện chỉ có vậy, sao em cứ thích làm lớn lên thế? Em có vấn đề gì về đầu óc không? Lý trí của em để đâu rồi? Lần trước em còn bảo người khác kỳ quặc, vậy giờ em không kỳ quặc à?”
Thuốc giảm đau đã hết tác dụng, bụng tôi quặn thắt, nước mắt không ngừng tuôn:
“Được được, là lỗi của em! Em vô lý! Chúng ta chia tay! Anh đi mà sống với Kiều Kiều!”
Cố Minh sững lại, cau mày:
“Hà Thanh Thanh, chúng ta đều là người lớn, có thể đừng như con nít cứ động chút là đòi chia tay không? Ấu trĩ lắm, làm tổn thương tình cảm, em hiểu không?”
Tôi cắn răng:
“Em nói thật đấy!”
Cố Minh nhìn tôi, giọng ngày càng lạnh:
“Nhìn em bây giờ xem, không có lý lẽ mà cứ hét toáng lên. Lần trước anh bảo khả năng giao tiếp của em kém, em không chịu thừa nhận. Giờ nhìn lại mình xem, chẳng khác gì người điên!”
Anh ấy giơ điện thoại lên, chụp một tấm ảnh của tôi rồi đưa ra trước mặt tôi:
“Em nhìn đi.”
Tôi nhìn lướt qua màn hình và bàng hoàng.
Trong ảnh, mắt tôi đỏ hoe, tóc tai rối bời, trông như người mất kiểm soát.
Trời ơi, sao tôi lại trở thành như thế này?
Cố Minh thu lại điện thoại:
“Anh sẽ giữ bức ảnh này làm bằng chứng. Lúc thì kêu đau, lúc lại bảo không đau. Anh rửa bát cho em, em không cảm kích thì thôi, lại còn nổi khùng lên đòi chia tay, đúng là không thể hiểu nổi!”
Lại nữa…
Lại là cảm giác này…
Cảm giác bị bóp nghẹt, không thể phản bác nhưng lại uất ức đến cùng cực.
Tôi vừa đau vừa tủi thân, bùng nổ trong tức giận, hét lên:
“Không thể hiểu nổi? Anh thấy em không thể hiểu nổi à? Vậy thì đi tìm Kiều Kiều đi! Cô ấy không đau bụng kinh, năng lực giỏi, giao tiếp tốt, lý trí vô cùng! Anh qua mà sống với cô ấy!”
Thật ra lúc đó, tôi cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Mọi lời tuôn ra đều rối ren, hỗn loạn, chẳng đâu vào đâu.
Cố Minh giơ hai tay đầu hàng:
“Em đang mất kiểm soát, anh không cãi nhau với em, OK? Với lại, nhìn em bây giờ đi, giọng nói đầy khí thế, hành động lanh lẹ, chẳng giống người đang đau đến mức không đi nổi. Em nghĩ lại xem.”
Nói xong, anh ấy sập cửa bước vào phòng làm việc.
Tôi đứng sững tại chỗ, đầu óc như sấm rền, tim đập thình thịch, cả người run rẩy.
Cố Minh nói đúng.
Lúc nãy khi tôi giận dữ bùng nổ, tôi thực sự không còn cảm thấy đau.
Tôi rõ ràng đau đến mức muốn chết.
Nhưng lại không cảm nhận được!
Có thứ cảm xúc sâu sắc hơn, mãnh liệt hơn chiếm trọn cả cơ thể tôi.
Là giận dữ.
Là cơn phẫn nộ đến xé lòng.
Cố Minh, “bậc thầy hiểu biết”, đã biến tôi thành một kẻ điên không còn cảm nhận được cơn đau.
Tôi không còn do dự.
Tôi lao vào phòng, dọn đồ và nhét tất cả vào vali, rời khỏi đó trong đêm.
7.
Khi đến khách sạn, tôi nhắn tin xin nghỉ với sếp rồi chui vào nhà vệ sinh, khóc đến nửa đêm.
Trong lòng tôi thấp thoáng cảm giác mình đã bị PUA.
Nhưng… mỗi lời của Cố Minh đều có lý, tôi không thể cãi lại được.
Không thể ngủ, tôi lên mạng lướt bâng quơ và tình cờ thấy một chuyên gia tư vấn tình cảm, cũng là bác sĩ tâm lý.
Tôi bỏ ra vài chục tệ để thử tư vấn.
Cô ấy nói:
“Bạn trai em chính xác là đang PUA em. Tôi có thể giúp em phản công lại anh ta.”
Chỉ một câu nói, tôi như được tiếp thêm sức mạnh.
Cô ấy tiếp tục phân tích, và tôi nhận ra từng lời đều đúng với hoàn cảnh hiện tại của mình.
Lúc đó, tôi nghĩ mình đã tìm được người phù hợp.
Tôi xem phần đánh giá và thấy cô ấy được khen rất nhiều.
Điều may mắn là cô ấy ở cùng thành phố.
Sáng hôm sau, tôi vội vàng bắt taxi đến gặp cô ấy, bỏ ra 1000 tệ để tư vấn trực tiếp.
Chuyên gia yêu cầu tôi kể lại những lần không vui khi sống chung với Cố Minh, càng chi tiết càng tốt.
Tôi nói suốt một tiếng đồng hồ.
Nghe xong, chuyên gia gật đầu và kết luận:
“Trước tiên, tôi khẳng định – bạn trai em yêu em. Nhưng đồng thời, anh ta cũng đang PUA em.”
Tôi không thể tin nổi:
“Gì cơ? Anh ấy yêu em á?”
Chuyên gia tư vấn mỉm cười:
“Yêu em và PUA em không hề mâu thuẫn. Hành vi này thường thấy trong mối quan hệ cha mẹ – con cái, và cả trong tình yêu.”
Tôi sững sờ.
Chuyên gia giải thích:
“Mối quan hệ kiểu này rất phổ biến, đặc biệt là khi nam giới lớn tuổi hơn, có địa vị cao hơn, còn nữ giới nhỏ tuổi hơn và ở thế yếu hơn. Ví dụ như mối quan hệ giữa sếp – nhân viên, giám đốc – trợ lý hay thầy giáo – học sinh.”
“Nguồn gốc của PUA trong tình yêu bắt đầu từ sự chênh lệch về kinh nghiệm, quyền lực, địa vị và tiền bạc. Người đàn ông cảm thấy mình mạnh mẽ, ở thế thượng phong trong mối quan hệ. Phụ nữ thì ngưỡng mộ, thần tượng họ, từ đó hạ thấp bản thân…”
Ngẫm kỹ lại, đúng là như vậy.
Khi gặp Cố Minh, chính khí chất “bậc thầy hiểu biết” của anh ấy khiến tôi ngưỡng mộ.
Sau đó, khi anh ấy tiết lộ mình là quản lý cấp cao của một công ty lớn, tôi càng cho rằng anh ấy giỏi giang.
Trong mắt tôi, anh ấy luôn tỏa sáng.
Và chính vì vậy, mỗi lần Cố Minh chỉ trích hay hạ thấp tôi, tôi đều vô thức cho rằng anh ấy đúng…
Chuyên gia tiếp tục:
“Bạn trai em khá thông minh, rất biết cách thao túng từ những chi tiết nhỏ nhất, dùng logic tưởng như hoàn hảo để thuyết phục em.”
“Nếu em không đủ tỉnh táo để nắm bắt logic của anh ta và lại là người dễ tự vấn bản thân, thì rất dễ rơi vào vòng xoáy PUA.”
“Khi em kể chuyện này với người khác, họ có thể nghĩ em đang làm quá, thậm chí trở thành đồng phạm của PUA mà em không hề hay biết.”
Cô ấy nói đúng đến mức tôi nổi da gà.
Trong thời gian yêu Cố Minh, đã có lúc tôi tâm sự với bạn bè về chuyện anh ấy hay chèn ép tôi.
Nhưng vì những chuyện đó đều rất nhỏ nhặt, và Cố Minh lại có lý, nên bạn bè tôi cũng nghĩ tôi đang “vẽ chuyện”.
Tôi vội hỏi:
“Vậy em nên làm gì bây giờ?”
Chuyên gia tư vấn đáp:
“Đối phó với kiểu người này, em cần tìm ra lỗ hổng trong logic ngụy biện của họ.”
“Tìm bằng cách nào ạ?”
Cô ấy bình tĩnh giải thích:
“Trong mối quan hệ nam nữ, hãy phân tích dựa trên lợi ích và tổn thất.”
“Một cặp đôi có thể duy trì mối quan hệ lâu dài khi lợi ích và tổn thất của cả hai được cân bằng.”
“Nếu không, sớm muộn gì cũng dẫn đến đổ vỡ.”
“Nhớ rằng, lợi ích và tổn thất không chỉ tính bằng tiền bạc, mà còn tính bằng giá trị cảm xúc, thời gian, sức lực… Và đặc biệt, là giá trị rủi ro.”
“Giá trị rủi ro?”
“Đúng vậy. Xét trong bối cảnh xã hội hiện nay, giá trị rủi ro giữa nam và nữ trong mối quan hệ là không giống nhau.”
“Ví dụ: phụ nữ có nguy cơ mang thai, thanh xuân của phụ nữ, theo quan điểm xã hội, thường được đánh giá cao hơn của đàn ông… Em hiểu ý tôi chứ?”
Tôi gật đầu lia lịa:
“Em hiểu rồi.”
Chuyên gia tư vấn nói:
“Nếu cả hai em đều có điều kiện ngang nhau, khi hai người ở bên nhau, người đàn ông nên quan tâm và chăm sóc người phụ nữ nhiều hơn, vì giá trị rủi ro của hai bên là không giống nhau. Nhưng bây giờ, rất nhiều đàn ông khi PUA lại dùng chiêu ‘nam nữ bình đẳng’ để che đậy khái niệm này.”
Tôi bừng tỉnh, gật đầu lia lịa.
Chuyên gia tiếp tục:
“Tất nhiên, tôi không khuyến khích phụ nữ lợi dụng đàn ông, đó là câu chuyện khác. Hôm nay chúng ta chỉ nói về vấn đề của em.”
“Hãy bắt đầu từ lần anh ta đến muộn. Hôm đó em bị dính mưa, rất tức giận và đã nổi nóng, nhưng cuối cùng em lại là người xin lỗi.”
“Đúng vậy!” – tôi lập tức đồng tình.
Chuyên gia mỉm cười:
“Sự thật là anh ta đã đến muộn 30 phút, khiến em mất 30 phút thời gian quý giá. Em bị dính mưa, cảm xúc của em bị ảnh hưởng – đó là tổn thất về mặt cảm xúc.”
“Dù việc mưa gió không hoàn toàn do anh ta gây ra, nhưng nó xảy ra trong quá trình hẹn hò, vì vậy anh ta có trách nhiệm gián tiếp. Để cân bằng, anh ta nên bù đắp cho em.”
“Thế nhưng, anh ta đã làm gì? Anh ta biện hộ. Anh ta lập luận rằng ‘anh đến muộn và trời mưa đều là sự cố bất ngờ.’ Rất nhiều người dễ dàng mắc bẫy logic này.”
“Đúng, việc anh ta đến muộn và trời mưa đều là sự cố bất ngờ. Nhưng sự cố bất ngờ của anh ta đã gây ra tổn thất cho em. Vậy anh ta có bù đắp gì không? Không hề!”
Tôi bừng tỉnh:
“Chính xác!”
Chuyên gia tiếp tục:
“Anh ta rất giỏi trong việc né tránh vấn đề, phớt lờ cảm xúc của em. Anh ta lập luận rằng ‘trước đây anh ta đến muộn em không tức giận, vậy lần này em giận là do trời mưa, không phải do anh ta.’ Thoạt nghe có vẻ hợp lý, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, logic này hoàn toàn sai.”
“Trước đây anh ta đến muộn em không giận, vậy chẳng lẽ lần sau anh ta đến muộn em cũng không được giận à? Lập luận như vậy có lý không? Hoàn toàn vô lý, đúng không?”
Lời cô ấy khiến tôi sáng tỏ, như được khai sáng.
Tôi gật đầu liên tục:
“Đúng, đúng!”
Chuyên gia giải thích thêm:
“Bạn trai em dùng những lập luận có vẻ chặt chẽ để thao túng em. Khi đang tranh cãi, em không kịp phản ứng nhanh, chắc chắn sẽ bị dẫn dắt và rối trí.”
“Đến khi em nghĩ thông suốt, mọi chuyện đã qua lâu rồi, mà cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nếu em đào lại chuyện cũ, anh ta sẽ nói: ‘Chuyện qua rồi còn nhắc làm gì, em cứ thích xoáy vào mấy chuyện nhỏ nhặt. Chính vì vậy mà em gặp khó khăn trong công việc.’ Nghe xong, em cũng chẳng muốn nhắc lại nữa.”
Tôi vội vàng đồng tình:
“Đúng vậy! Quá đúng luôn! Lần đó em nghĩ mãi mới nhận ra anh ta đang ngụy biện. Nhưng khi em nhắc lại, anh ta bảo em: ‘Chuyện nhỏ nhặt mà cũng nhớ dai, em hay xoáy vào tiểu tiết nên công việc mới chẳng thuận lợi.’ Sau đó em cảm thấy ngại và không muốn nói nữa.”
Chuyên gia mỉm cười:
“Anh ta không muốn em nhắc lại, vì em sẽ vạch trần lỗi sai của anh ta. Những người như vậy có cảm giác quyền lực rất mạnh, họ không bao giờ cho phép người ‘cấp dưới’ chỉ ra lỗi sai của mình.”
“Khi không thể ngụy biện, họ sẽ dùng sự áp đặt và hạ thấp để chặn miệng em, không cho em chứng minh anh ta sai, vì anh ta muốn chiến thắng.”
Đột nhiên, đầu óc tôi sáng suốt hẳn.
Tất cả vấn đề dường như được tháo gỡ:
“Đúng rồi! Anh ta muốn thắng!”