1
Công ty tổ chức du lịch team building, sếp bảo chúng tôi bốc thăm để quyết định điểm đến.
Trưởng nhóm bốc thăm, và kết quả là Ấn Độ.
Tất cả chúng tôi đều muốn bốc lại lần nữa.
Không ngờ có một cô gái đứng ra phản đối:
“Tôi thấy Ấn Độ cũng hay mà! Đi Ấn Độ đi.”
“Chẳng phải chỉ là bị đàn ông nhìn thôi sao? Chuyện này có gì đâu, phụ nữ chúng ta đã chịu đựng ánh mắt đàn ông bao nhiêu lần rồi, thêm lần nữa cũng chẳng sao.Đã bốc trúng rồi thì phải chịu.”
Sau khi đến Ấn Độ, cô ta cố tình mặc đồ hở hang, đứng giữa đám đàn ông để livestream.
Vì lượt xem, cô ta thậm chí bắt chúng tôi đi cùng cô ra đường phố Ấn Độ lúc 3 giờ sáng để livestream đi vệ sinh.
Khi bị đám đàn ông Ấn Độ vây quanh, chúng tôi kéo cô ta chạy trốn, nhưng cô ta lại trách chúng tôi là “xui xẻo” phá hỏng buổi livestream.
Trong lúc cãi vã, cô ta đẩy tôi vào một đống phân bò, và tôi bị phân bò làm nghẹt thở mà chết ngay tại chỗ.
Khi mở mắt ra, tôi nhận ra mình đã trở lại ngày chúng tôi vừa đặt chân đến Ấn Độ.
1.
“Ôi trời, các cô làm bộ làm tịch quá đấy! Có ai ở đây còn là cô gái ngây thơ nữa không? Không phải ai cũng đã từng yêu đương rồi à? Nếu có chuyện gì xảy ra, các cô có thể thiệt thòi đến mức nào cơ chứ?”
“Với lại, đã đến đây rồi thì phải vui vẻ mà chơi, tôi đã chuẩn bị sẵn lịch trình rồi, lát nữa sẽ gửi vào nhóm, mọi người xem thử nhé. Không muốn đi theo lộ trình của tôi cũng được thôi! Đi chơi là phải tự do mà!”
Đó là giọng của Tôn Mộng Hàn!
Dù cô ta có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra.
Tôi cố gắng mở mắt ra, nhưng lại nghe thấy cô ta tiếp tục lải nhải không ngừng:
“Ấn Độ đâu có tệ như trên mạng nói? Trước đây tôi từng yêu qua mạng với một quý tộc của Ấn Độ, anh ấy rất lịch sự, có giáo dục, chưa bao giờ đối xử tệ với phụ nữ.”
“Nếu không phải sau đó tôi bận học mà thôi không liên lạc nữa, chắc giờ sắp kết hôn với anh ấy rồi. Bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy tiếc nữa, không biết lần này đến đây có gặp lại anh ấy không nữa.”
Nói xong, cô ta che mặt, ngượng ngùng cúi đầu, tỏ vẻ thẹn thùng như một cô gái trẻ đang yêu.
“Ôi trời~ ~~Sao tôi lại có thể chung tình đến thế này chứ, giờ này còn nghĩ về anh ấy nữa. Thực ra ý tôi là, tôi có ấn tượng khá tốt về Ấn Độ, mọi người không nên phân biệt đối xử dựa trên quốc gia như vậy, có đúng không?”
Có lẽ không ai hưởng ứng cô ta, nên Tôn Mộng Hàn càng nói mạnh dạn hơn:
“Các cô cũng thật là, trên mạng nói gì là tin ngay được. Ở trong nước mặc đồ hở hang cũng bị đàn ông nhìn thôi mà? Sao đàn ông trong nước lại cao quý hơn chắc? Họ có quyền nhìn các cô à? Ấn Độ thì không xứng sao?”
Đầu óc tôi quay cuồng, ý thức mơ hồ khi nghe đứa tôi ghét nói những lời tôi ghét.
Sự ghê tởm trào lên trong lòng, khó chịu đến cực điểm.
Hình ảnh tôi bị cô ta đẩy vào đống phân bò đến chết vẫn còn rõ ràng trong tâm trí.
Nhìn cô ta, tôi chỉ muốn nghiến răng vì hận.
Tôi không nhịn được mà lườm cô ta một cái, không may lại bị cô ta bắt gặp.
Cô ta lập tức hừ một tiếng:
“Tôi nói sai à? Đừng giả bộ trong sáng nữa đi. Tôi thấy cô hôn bạn trai lần trước rồi nhé.”
Tôi ngẩn người:
“Tôi hôn bạn trai mình thì sao chứ? Chẳng lẽ phải hôn bố cô mới đúng chắc?”
Tôn Mộng Hàn tức giận, khoanh tay dưới nách, bắt đầu tấn công tôi dữ dội:
“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét! Lưu Vũ, sao cậu có thể nói vậy? Cậu biết rõ là bố tôi rất yêu mẹ tôi mà, hai người họ hòa hợp lắm…”
Tôi cười, để lộ đúng tám chiếc răng:
“Mấy hôm trước không phải cô bảo bố cô bị mẹ cô bắt gặp đang ngoại tình ở tiệm mát xa chân sao?”
Cô ta bĩu môi, vẻ mặt đầy chán nản:
“Gì chứ! Tôi đã giải thích rồi mà! Bố tôi nói mấy người đó dơ bẩn, ông ấy không gọi ai cả, chỉ đợi anh em của ông ấy trên xe thôi.”
Đồ ngu!
Tôi chẳng muốn tiếp tục đôi co với cô ta nữa.
Ngu đến mức này thì đúng là giúp bệnh viện tâm thần kiếm thêm thu nhập.
Tôi lại lườm cô ta một cái rồi quay đầu đi ngủ tiếp.
Biết cô ta kiếp trước sang Ấn Độ chỉ để câu view, xây dựng hình tượng “cô gái mong manh” để trở thành hot girl mạng.
Kiếp này, tôi chắc chắn sẽ không giúp cô ta!
Tôi không kỳ thị những ai muốn trở thành người nổi tiếng trên mạng, nhưng tôi ghét những cô gái dựa vào mấy trò như vậy để tiến thân.
Việc bị đàn ông soi mói hay quấy rối là chuyện rất nghiêm trọng, chẳng ai thực sự muốn gặp phải tình huống đó.
Cô ta lại cứ cố chen vào, sợ rằng người khác không chú ý đến mình.
Những người kiếm tiền bằng cách này, thật sự không đáng để tôi cảm thông.
2.
Sau khi hạ cánh, chúng tôi lên chiếc xe buýt đã liên hệ từ trước.
Hướng dẫn viên đưa ra câu hỏi giống như kiếp trước:
“Có con đường gần và con đường xa, đường gần thì nhanh hơn nhưng hơi nguy hiểm, đường xa an toàn hơn, có đèn đường.”
Tôn Mộng Hàn không cần suy nghĩ, lập tức nói to:
“Đi đường gần đi, chúng ta ngồi máy bay lâu quá rồi, mệt chết tôi, mau đưa chúng tôi về khách sạn nghỉ ngơi.”
Tôi chẳng muốn nói với cô ta nữa.
Kiếp trước, cô ta cố tình chọn đường gần để livestream suốt dọc đường về khách sạn.
Tiêu đề của buổi livestream là: [Một mình đến Ấn Độ, hướng dẫn viên cứ muốn đi đường tắt qua khu ổ chuột, sợ quá…]
Chỉ là trên đường không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra, cô ta còn lặng lẽ thất vọng, sau đó lại quay sang livestream tâng bốc:
“Tôi thấy Ấn Độ cũng ổn mà, tin tức tiêu cực về Ấn Độ trên mạng nhiều quá, nhưng chúng tôi đi suốt mà chẳng gặp nguy hiểm gì cả, khuyên mọi người cũng nên đến chơi thử nhé!”
Đồ trà xanh chết tiệt.
Tôi bước tới, nói với hướng dẫn viên:
“Đoàn mình có nhiều phụ nữ, nên đi đường lớn cho an toàn.”
Cô ta tức tối nhìn tôi, lườm mấy lần.
Thấy tôi không quan tâm, cô ta lại đeo tai nghe, dựa cửa sổ nghe nhạc buồn để giả làm người có tâm hồn văn nghệ.
Rốt cuộc xe đi được nửa đường thì đột nhiên một người đàn ông từ bên lề lao ra, vừa chạy vừa hét, tay ôm lấy hạ bộ, miệng kêu cứu bằng tiếng Anh nồng nặc mùi cà ri và một vài câu địa phương.
Bên ngoài náo loạn, có rất nhiều người chạy theo hắn.
Tôi còn chưa kịp phản ứng.
Tôn Mộng Hàn đã nhảy lên trước cửa xe bảo tài xế dừng lại:
“Người ta đang gặp nguy hiểm, mau cho tôi xuống, tôi muốn xem anh ta bị làm sao!”
Hướng dẫn viên ngại ngùng gãi mũi, nói bằng tiếng Trung:
“Đây là trò chơi mới gần đây, tốt nhất các cô đừng xuống.”
Cô ta bịt tai:
“Tôi không nghe, tôi không nghe! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, tôi chỉ muốn xem anh ấy có sao không. Chúng ta là người đến từ đất nước lễ nghĩa, tất nhiên phải giữ thiện ý với tất cả mọi người.”
Hướng dẫn viên không biết phải làm sao, cố gắng thuyết phục tiếp:
“Những người đó không phải người tốt đâu, cô tốt nhất đừng xuống.”
“Người bệnh thì phân biệt tốt xấu gì chứ? Anh xem, anh ta đau đớn như vậy, những người bên cạnh thì chỉ cười nhạo, chẳng ai giúp cả. Tôi thấy mấy người mới là người xấu, vô cảm đến vậy!”
Hướng dẫn viên bị cô ta mắng vài câu, cũng bực bội, cuối cùng để cô ta xuống xe.
Cô ta đưa điện thoại cho một đồng nghiệp:
“Đi với tôi đi, cậu giúp tôi quay lại quá trình tôi cứu người, livestream cho fan trong nước xem, để họ biết thế nào là đất nước lễ nghĩa.”
Sau khi họ xuống xe, hướng dẫn viên mới kể cho chúng tôi sự thật.
Hóa ra ở đây có một tổ ong vò vẽ khổng lồ, nhiều người đàn ông biết tin, đến đây để thi gan.
Ai dám chọc vào tổ ong mới là dũng sĩ thật sự.
Nghe xong tôi toát mồ hôi.
Thế giới này điên đến mức tôi không dám tưởng tượng nổi.
Trưởng nhóm nắm chặt quai ba lô, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng:
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Tôn Mộng Hàn một mình ở dưới đó, chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Hướng dẫn viên thở dài:
“Bây giờ có báo cảnh sát, họ cũng chưa chắc đến đâu, các cô đâu phải thuộc tầng lớp cao.”
Trưởng nhóm cắn răng, cuối cùng cũng dẫn hai người đàn ông xuống.
Chị Lý của công ty thật sự không nhịn được nữa, bèn mở miệng nói:
“Tôi thật không hiểu đầu óc cô ta có phải bị cửa kẹp vào không, đã nói đừng đến Ấn Độ, mà cô ta cứ muốn đến, đến rồi lại gặp chuyện này.”
“Hướng dẫn viên cũng đã khuyên rồi, bảo cô ta đừng xuống mà cô ta vẫn cố tình, còn tỏ ra như thánh mẫu. Theo tôi, chúng ta nên lái xe đi luôn, tại sao phải lãng phí thời gian vì loại người này.”
Có vài người đồng tình với chị Lý, nhưng bị người đồng đội của Tôn Mộng Hàn phản bác:
“Các cô cũng đâu cần phải nói những lời lạnh lùng như vậy chứ? Cô ấy chỉ là có lòng tốt thôi, các cô không làm việc tốt, cũng không để cho người khác làm sao? Lý gì cơ chứ?”
Nghe vậy, mọi người chỉ im lặng gãi móng tay, không ai nói thêm gì nữa.
Cuối cùng cũng kéo được Tôn Mộng Hàn lên xe, trưởng nhóm vội vã bảo tài xế lái đi.
Nhưng Tôn Mộng Hàn lại vùng ra, cầm điện thoại dí vào mặt trưởng nhóm quay phim:
“Tôi chỉ đang cứu người, tại sao các anh lại đối xử với tôi bằng thái độ thù địch như vậy?”
Trưởng nhóm Lâm Tề tức giận không thể kiềm chế:
“Tôi không cứu cô, thì cô đã bị đám người đó làm cho tan nát rồi, cô có biết không? Cô dám nói là cô không nhận ra có người sờ soạng mình rồi à?”
Tôn Mộng Hàn lườm một cái:
“Tôi đang cứu người, bẩn thỉu là họ chứ không phải tôi. Với lại, anh ta chỉ sờ một chút thôi mà, có làm gì đâu, có khi là vô tình đụng phải thôi mà! Các người đừng có áp đặt những điều xấu cho người khác như vậy chứ? Không phải ai cũng đê tiện như mấy người nghĩ đâu.”
Trưởng nhóm bị những lời của cô ta làm cho tức đến nín lặng, ngồi xuống không nói gì nữa.
Có người không chịu nổi, cũng đưa tay ra sờ cánh tay cô ta một cái.
Nhưng bị cô ta tát ngay một cái:
“Cậu bị điên à! Tên biến thái chết tiệt, dám sờ bà đây, sao không đi chết đi!”
Người đàn ông bị tát hừ lạnh:
“Cô đúng là cao quý nhỉ, bị gã người Ấn sờ thì cô âm thầm vui vẻ, còn tôi sờ một cái lại không được. Ha, thật là cao quý! Chẳng lẽ cô sinh ra là để phục vụ bọn người Ấn à?”
Lời người đó nói tuy khó nghe nhưng lại không sai.
Chỉ là Tôn Mộng Hàn không chịu nổi, cô ta giơ điện thoại lên, nhoài người ra ngoài cửa sổ:
“Tôi không sống nữa! Các người sỉ nhục tôi như vậy, tôi chỉ cứu người thôi, sao các người có thể làm vậy? Lòng tốt là sai à?”
Cô ta vừa thò người ra ngoài thì có mấy người đàn ông từ bên ngoài lao tới kéo cô ta.
Tôn Mộng Hàn hét toáng lên:
“Cứu tôi với… cứu tôi với… a a a a a…
“Mau kéo tôi lên đi! Họ kéo tôi rồi!
“Lâm Tề, cứu tôi với! Nếu anh không cứu tôi, tôi về sẽ tố cáo anh không cứu người trong lúc nguy cấp!”
Dù chúng tôi đều cảm thấy không thể tin nổi, nhưng trong khoảnh khắc đó, ai nấy đều cố hết sức để kéo cô ta trở lại.
Lâm Tề vừa kéo vừa trấn an:
“Tôn Mộng Hàn, cô đừng sợ, chúng tôi chắc chắn sẽ kéo cô lên được.”
Vừa mới kéo cô ta lên, cô ta đã bắt đầu gây rối:
“Các anh đừng chỉ kéo tôi, mau lấy điện thoại ra quay video đi! Cái này chắc chắn sẽ hot đấy.
“Quay xong chưa? Nhớ bật chế độ làm đẹp và filter nhé, nếu quay không đẹp thì các anh phải chịu trách nhiệm chỉnh sửa ảnh cho tôi đấy!”
Chúng tôi vừa khó khăn kéo cô ta lên, cô ta đã vội vàng xem video quay được.
Phát hiện không ai giúp cô ta quay video, cô ta nổi giận ngay:
“Các người có phải không muốn tôi tốt đẹp không? Chỉ nhờ quay một video mà các người cũng không thèm giúp!”
Trong khi tất cả chúng tôi đều nhìn nhau đầy bối rối, cô ta lại thò người ra ngoài cửa sổ lần nữa:
“Các người mau qua đây quay đi! Nếu không quay thì tôi không lên đâu, dù sao giờ nhiều người cũng đang mắc kẹt ở đây, xe này cũng không đi được.”
Lời nói của cô ta khiến chúng tôi bốc hỏa.
Một vài người nóng tính đã bắt đầu chửi:
“Này, cô làm cái gì vậy? Thời gian của bọn tôi không phải là thời gian à? Phải ở đây chờ cô giỡn hả? Cô muốn nổi tiếng đến vậy thì sao không nhảy luôn đi? Cô mà chết ở đây, trong nước chắc chắn sẽ chú ý đến cô, độ hot chắc chắn tăng vọt.”
”Cô nhảy đi! Cô ở đây giả vờ làm gì? Không ai chú ý đến cô thì cô khó chịu lắm à? Sao không đi thi vào trường điện ảnh đi? Cô đến công ty chúng tôi là để điều tra bí mật hả?”
Thấy mọi người đều bắt đầu mắng cô ta, tôi cũng không im lặng nữa.
Xác nhận xe buýt có gắn camera, tôi mới yên tâm mà cãi:
“Dù cô có muốn nổi tiếng, thì cũng không cần lần nào cũng tự nhảy ra ngoài thế chứ? Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp, không phải cha mẹ cô, dựa vào gì mà phải chiều chuộng cô!”
Trưởng nhóm thấy tình hình căng thẳng, đầu như muốn nổ tung, bèn hét lên:
“Thôi thôi, các cô đừng cãi với cô ta nữa, chúng ta kéo cô ta lên rồi tính tiếp. Dù sao chỉ cần cô ta không lên xe, đám người kia cũng cứ đứng đây chặn đường, chúng ta không thể đi đâu được.”
Dù chẳng ai muốn cứu Tôn Mộng Hàn, nhưng lời này cũng có lý.
Cô ta gây sự, người chịu khổ lại là chúng tôi.
Khổ thân cho chúng tôi, ngồi máy bay lâu như vậy, vừa xuống đất còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã phải vật lộn để kéo cô ta lên.
Dù lần nữa chúng tôi cố hết sức kéo cô ta lên, nhưng cô ta cũng chẳng tỏ vẻ cảm kích, mà còn xoa cánh tay bị đỏ, vừa mắng mỏ:
“Thật là! Đau chết đi được! Các người định cứu tôi hay hại tôi vậy? Cánh tay của tôi suýt bị các người kéo đứt rồi! Đưa tôi xem video quay được đi, nếu không đẹp thì phải quay lại đấy.”
Nghe vậy, chị Lý không kìm được nữa, bèn bước nhanh tới trước mặt cô ta, gương mặt hằm hằm cãi lại:
“Não cô có vấn đề gì không? Có phải bị thần kinh không đấy! Chúng tôi đến đây để du lịch, không phải đến để quay phim cho cô!”
“Cô muốn làm hot girl chúng tôi có thể hiểu, nhưng đừng lôi người khác vào! Cô hoàn toàn có thể tự qua Ấn Độ rồi muốn làm gì thì làm, chẳng ai quản cô cả.”
Tôn Mộng Hàn lườm chị Lý một cái:
“Liên quan gì đến cô? Trưởng nhóm còn chưa nói gì, cô việc gì phải lắm mồm?”
“Chuyện này ảnh hưởng đến cả bộ phận, không phải trưởng nhóm thì không được quyền mắng cô à?”
Tôn Mộng Hàn từ tốn cầm điện thoại, kiểm tra video mà đồng nghiệp vừa quay cho cô ta:
“Mắng đi, càng mắng, tôi càng nổi.”
Rồi cô ta mở điện thoại, hướng về phía chị Lý quay phim:
“Mọi người ơi, mau vào xem này, trên đời sao lại có nhiều người kỳ cục như thế? Già rồi mà còn nịnh nọt sếp! Thật buồn cười, đúng là trà xanh già!”
Chị Lý tức đến đỏ cả mặt, không nói được gì, tôi thật sự không chịu nổi nữa, lao lên cãi lại:
“Rõ ràng là hành vi của cô ảnh hưởng đến tất cả chúng tôi, bây giờ cô còn quay sang chỉ trích người khác là trà xanh già?”
“Xin lỗi nhé, cô giữ chút liêm sỉ được không? Nhìn vào gương xem bản thân cô là loại người gì?”
Tôi cũng giơ điện thoại lên quay thẳng vào mặt cô ta:
“Cô muốn nổi tiếng đúng không? Vậy thì chúng tôi sẽ giúp cô nổi! Cô tưởng người khác không có điện thoại à? Chỉ nhà cô có mạng thôi chắc?”
Thấy tôi cứng rắn như vậy, Tôn Mộng Hàn dậm chân, mở cửa sổ xe, lại định nhảy xuống:
“Được rồi, được rồi, các người không chấp nhận tôi phải không? Vậy tôi nhảy xuống đây chết luôn cho xong! Dù sao các người cũng ghét tôi mà…”
Lâm Tề lập tức túm lấy cô ta:
“Cô định làm trò gì vậy? Rõ ràng là cô sai, tại sao còn làm loạn? Cô cứ giả vờ như không có chuyện gì, chúng tôi cũng không ai nói gì đâu!”
“Nhưng bây giờ, cô đi cùng chúng tôi, là trưởng nhóm tôi phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô. Chúng ta là một tập thể, tôi làm tròn trách nhiệm của mình, thì cô cũng phải biết tự lo cho bản thân, đừng gây thêm phiền phức cho người khác!”
Nhóm chúng tôi là nhóm tiếp thị A, trong đó có nhiều con gái.
Trưởng nhóm Lâm Tề bình thường rất cẩn thận và luôn quan tâm đến sự an toàn của các cô gái.
Ở trong nước, khi nhóm tổ chức team building hoặc đi ăn, lần nào cũng vào ban ngày, ngay cả khi làm thêm buổi tối cũng không bao giờ ở lại sau 9 giờ.
Anh ấy cũng không bao giờ để chúng tôi uống rượu, luôn đặt sự an toàn lên hàng đầu.
Anh ấy rất có trách nhiệm, trước khi quyết định đi Ấn Độ, anh còn dẫn năm cậu con trai trong nhóm đi học chút kỹ năng tự vệ, để phòng trường hợp khẩn cấp.
Vì điều này, chúng tôi rất biết ơn, vì sự tôn trọng và quan tâm của anh ấy không chỉ là lời nói suông, mà còn thể hiện bằng hành động cụ thể.
Nhưng đáng tiếc, lòng tốt của anh ấy lại đặt nhầm chỗ, có những người hoàn toàn không xứng đáng với sự chân thành của người khác.
Tôn Mộng Hàn không chịu thua, cầm điện thoại quay lại cãi với Lâm Tề:
“Chẳng qua chỉ là một trưởng nhóm thôi mà? Tưởng mình quan trọng lắm chắc? Làm gì mà làm như mình là người lớn lắm vậy? Ai cần anh quản tôi? Tôi có cầu xin anh chăm sóc tôi không?”
“Ý cô là gì? Tôi bảo mọi người cứu cô mà cũng sai à?”
Nhìn cái bộ dạng cô ta trợn mắt với chúng tôi, nhưng lại tươi cười trước màn hình livestream, tôi chỉ muốn nghẹn họng mà không biết nói gì.
Đúng là…
Cảm giác như có một cục đờm kẹt trong họng, không nuốt được, không khạc ra được, vô cùng khó chịu và ghê tởm.