Truyện Zui
Đăng nhập Đăng ký

3

  1. Nhà
  2. Tất cả truyện
  3. Bảo mẫu lén thay đổi nguyện vọng của tôi
  4. Chương 3
Chương trước
Chương sau

6

Gần một năm trôi qua, khi tôi gần như đã quên mất bảo mẫu, bà ta lại ra tù.

Hôm nay Phong Lam hẹn tôi đi du lịch.

Trong khoảng thời gian hơn một năm qua, không có mẹ cô ấy quản thúc, ràng buộc, tinh thần của cô ấy trông tốt hơn hẳn.

Tự kiếm tiền tự tiêu, không cần phải nộp tiền cho bố mẹ, cũng không cần phải nhìn sắc mặt của người khác.

Kết quả là sắp đến giờ khởi hành, cô ấy lại báo với tôi rằng có lẽ không đi được.

Tôi hỏi cô ấy làm sao, có phải bị ốm không, có cần đi bệnh viện không.

Cô ấy nói mẹ cô ấy hôm nay ra tù.

Cô ấy không đi đón, nhưng lại bị mẹ cô ấy tìm đến tận cửa.

Bây giờ bảo mẫu đang ở nhà Phong Lam.

Tôi hỏi cô ấy có cần giúp đỡ không.

Cô ấy nói không có chuyện gì, xem ra sau khi ra tù, bà ấy chỉ muốn bù đắp cho Phong Lam.

Thế là tôi không bận tâm nữa.

Phong Lam không đi, một mình tôi đi du lịch cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên tôi hủy vé máy bay.

Còn ở bên kia, bảo mẫu đang ở trong bếp định trổ tài nấu nướng cho Phong Lam xem.

“Để con xem tài nấu nướng bao nhiêu năm nay của mẹ.”

Phong Lam nhàm chán lướt màn hình điện thoại, thỉnh thoảng gật đầu lấy lệ với những lời bảo mẫu nói.

Bảo mẫu thấy Phong Lam không mấy để tâm, bèn ghé sát lại xem Phong Lam đang làm gì, rồi phát hiện cô ấy đang nhắn tin với tôi.

Bao nhiêu năm nay, ảnh đại diện và tên WeChat của tôi chưa từng thay đổi.

Bảo mẫu giật phắt lấy điện thoại của Phong Lam, hỏi cô ấy đang làm gì.

“Đương nhiên là nhắn tin rồi, còn làm gì được nữa. Mau trả điện thoại lại cho con.”

“Mày nhắn tin với nó? Mày quên nhà đó đã hại chúng ta thế nào rồi à? Tại sao tao phải ngồi tù, mày quên hết rồi sao?”

Bảo mẫu nói nhà tôi chính là kẻ thù lớn nhất đời bà ta.

Phong Lam không đồng tình, cô ấy cho rằng những chuyện này đều là do bảo mẫu tự làm tự chịu.

Thế là hai người bắt đầu tranh cãi.

Bảo mẫu tức giận đập vỡ điện thoại của Phong Lam.

Phong Lam khóc nức nở nói, cô ấy đã tưởng rằng sau bao nhiêu chuyện, bảo mẫu sẽ thay đổi, nhưng bây giờ mới nhận ra bà ấy vẫn như trước kia, ích kỷ, tự lợi, không bao giờ biết lỗi của mình.

Bảo mẫu tát Phong Lam một cái, rồi bà ta sững sờ, nhìn bàn tay mình, không dám tin mình vừa làm gì.

Phong Lam cầm chiếc điện thoại vỡ nát, quay người bỏ chạy.

Bảo mẫu cũng đuổi theo.

Nhưng dù sao bà ta cũng đã có tuổi, không chạy lại Phong Lam.

Phong Lam mua một chiếc điện thoại mới, lắp sim vào rồi gọi video cho tôi.

Nhìn bộ dạng của cô ấy, tôi đoán có lẽ cô ấy vừa cãi nhau với mẹ, liền lái xe đến đón cô ấy.

Bây giờ tôi đã mua nhà riêng ở bên ngoài, nên đưa cô ấy về nhà tôi.

Vừa vào nhà, cô ấy liền khóc lóc kể lể với tôi, nói lại bị mẹ đánh, rồi cho tôi xem vết thương trên mặt.

Tôi lấy đá chườm cho cô ấy.

“Cậu nói xem, sao bà ấy không biết hối cải nhỉ? Tôi sắp phát phiền vì bà ấy rồi.”

Người như bảo mẫu, luôn cho rằng cả thế giới nợ bà ta, không bao giờ tự tìm lỗi của mình.

Tối đó Phong Lam không về nhà.

Bảo mẫu gọi điện liên tục, cô ấy dứt khoát tắt máy.

Cô ấy ở nhà tôi vài ngày.

Bảo mẫu cũng nhận ra lỗi của mình, và hứa với Phong Lam nhất định sẽ sửa đổi, mong cô ấy có thể về nhà bầu bạn với bà.

Phong Lam nói không muốn làm phiền tôi nữa, kéo vali rời đi.

Tôi cũng vừa lúc phải đi học, liền tiện đường tiễn cô ấy một đoạn, rồi quay về trường.

Khi tôi về đến trường, bạn cùng phòng nhìn tôi với ánh mắt là lạ.

7.

Tôi hỏi họ làm sao vậy.

Họ lén gửi cho tôi một file PPT. File đó không ghi tên người gửi, nhưng khi tôi mở ra xem, mắt tôi trợn tròn kinh ngạc.

Bởi vì nội dung trong đó viết về tôi, cụ thể đến cả chuyên ngành, lớp học, tên tuổi.

Tôi càng xem càng tức giận, cố gắng kìm nén xem hết, chỉ muốn đập nát cái điện thoại.

Bạn cùng phòng hỏi tôi có phải đã đắc tội với ai không.

Họ biết tôi là người thế nào, cũng biết gia cảnh nhà tôi ra sao.

Một người bạn nói:

“Tớ thấy vô lý nhất là cái đoạn nói cậu vì tiền mà đi cặp với đại gia già.”

“Tớ thấy chắc là mấy thằng nhóc vì tiền mà bám lấy cậu thì có.”

Đúng vậy, lão già nào dám động vào tôi, bố tôi chặt lão ra thành tám khúc.

Họ hỏi tôi định làm thế nào, muốn xử lý ra sao.

Tôi đi thẳng đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm, cho cô ấy xem file PPT, và khẳng định chắc chắn rằng tôi chưa bao giờ làm những chuyện đó.

Giáo viên chủ nhiệm nói cô ấy sẽ giải quyết trước, nếu không tìm ra thủ phạm là ai, cô ấy sẽ báo cảnh sát.

Không ai ngờ chuyện này cuối cùng lại ầm ĩ đến thế.

Không chỉ trong khoa chúng tôi biết, mà còn bị đăng lên tường confession của trường.

Bây giờ, mỗi lần tôi đi học, ánh mắt các bạn nhìn tôi như đang lên án, hỏi tôi sao còn mặt mũi đến lớp.

Nhưng may mắn là nhà trường rất có trách nhiệm, đã trực tiếp đăng thông báo, thanh minh giúp tôi, đồng thời tuyên bố sẽ tìm ra kẻ đứng sau giật dây, xem rốt cuộc là ai đang tung tin đồn vô căn cứ về tôi.

“Mong các bạn sinh viên giám sát lẫn nhau. Sau này nếu có chuyện tương tự xảy ra, hãy báo cáo ngay cho nhà trường, chúng tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát.”

Giáo viên chủ nhiệm gọi tôi đến văn phòng.

Cô ấy nói điều tra phát hiện chuyện này không phải do sinh viên trường mình làm, rồi đưa ra một tấm ảnh, hỏi tôi có nhận ra người đó không.

Tôi nhìn kỹ, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chụp ảnh gửi cho bố mẹ.

Họ nhìn qua là biết ngay là ai.

“Đây chẳng phải con trai của bảo mẫu sao? Sao thế, nó bắt nạt con à?”

“Con đợi đấy, xem bố xử lý nó thế nào.”

Tôi bảo bố đừng vội ra tay, xem trường học giải quyết thế nào đã.

Giáo viên chủ nhiệm hỏi chúng tôi có quen biết gì, hay đã xảy ra mâu thuẫn gì.

Tôi kể cho cô ấy nghe chuyện giữa chúng tôi.

Cô ấy gật đầu, nói thảo nào người này lại cực đoan như vậy.

“Chúng tôi đã báo chuyện này cho trường đại học của cậu ta, đồng thời giúp em báo cảnh sát rồi. Hiện tại cậu ta đang ở đồn cảnh sát.”

Rảnh rỗi tôi mới kể chuyện này cho bố mẹ nghe.

Hai người nghe xong, bảo tôi cứ đợi đấy.

Họ sẽ lấy gậy ông đập lưng ông.

Trường học đã dán ảnh của Quý Viễn, con trai bảo mẫu, nhưng có che mờ.

Đồng thời giải thích cặn kẽ nguyên nhân sự việc, trả lại sự trong sạch cho tôi.

Phong Lam nghe được chuyện này, vì mẹ cô ấy đã kể cho cô ấy nghe.

Cô ấy vô cùng tức giận, muốn thay tôi dạy dỗ em trai mình, nhưng bị tôi ngăn lại.

Không quá hai ngày, có người gọi điện cho tôi.

Tôi vừa bắt máy, phát hiện là bảo mẫu.

Bà ta nói muốn gặp tôi.

Nghĩ đến những việc bà ta đã làm trước đây, đó là muốn lấy mạng tôi.

Vì tính mạng nhỏ bé của mình, tôi từ chối yêu cầu của bà ta.

“Cháu có thể nói với cảnh sát không truy cứu chuyện này nữa được không? Nó mà ngồi tù, cả đời sau này coi như hủy hoại.”

Tôi cũng không biết mình đã gặp phải vận đen gì mà lại dính vào gia đình họ.

Mỗi lần xảy ra chuyện đều liên quan đến tôi.

Là nạn nhân duy nhất, vậy mà những người này còn mặt dày yêu cầu tôi nói với cảnh sát tha cho họ một con đường.

Trông tôi dễ bắt nạt lắm sao?

Tôi cúp điện thoại của bà ta, không thèm để ý.

Quý Viễn bị cảnh sát tạm giam vài ngày.

Xét thấy anh ta là người phạm tội lần đầu, và trường chúng tôi đã giải quyết kịp thời, không gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tôi.

Nhưng bố tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy.



Chương trước
Chương sau
  • Trang chủ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Mất mật khẩu?

Xin vui lòng nhập mật tên và địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo ra một mật khẩu mới qua email.

wpDiscuz