Truyện Zui
Đăng nhập Đăng ký

2

  1. Nhà
  2. Tất cả truyện
  3. Bảo mẫu lén thay đổi nguyện vọng của tôi
  4. Chương 2
Chương trước
Chương sau

3.

Buổi chiều Phong Lam đi làm về, rồi một mình lén lút chạy ra ngoài.

Tối muộn cô ấy mới về và gõ cửa phòng tôi.

Trông cô ấy có vẻ đã say.

Cô ấy hỏi có thể nói chuyện với tôi một lát không, cô ấy muốn tâm sự nhưng không biết nói cùng ai.

Tôi dẫn cô ấy lên sân thượng hóng gió.

Cô ấy lại uống thêm chút rượu vang, mượn men say, kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện.

Cô ấy nói từ khi biết nhận thức, cô ấy đã ở với ông bà nội, hoàn toàn không biết mặt mũi bố mẹ mình ra sao.

Bảo mẫu và chồng bà ta chưa từng đến thăm Phong Lam.

Cho đến ngày ông bà nội qua đời, đó là lần đầu tiên cô ấy gặp bố mẹ mình.

Hai người họ còn dẫn theo một cậu bé.

Cậu bé đó ăn mặc bảnh bao, hoàn toàn đối lập với cô ấy.

Sau này cô ấy mới biết, cậu bé đó là em trai cô ấy.

Cô ấy được bảo mẫu đón về nhà, nhưng luôn là người ngoài cuộc, chưa bao giờ hòa nhập được vào gia đình đó.

Mỗi buổi sáng, họ ăn cơm không bao giờ gọi cô ấy.

Cả nhà tất bật, người đi làm, người đi học.

Chỉ mình cô ấy đứng nhìn họ bận rộn.

Sau này, cô ấy lấy hết can đảm hỏi bảo mẫu, có phải cô ấy cũng nên đi học không.

Lúc đó bảo mẫu mới nhớ ra còn có cô ấy, hỏi cô ấy bao nhiêu tuổi rồi.

Bà ta cho cô ấy đi học vài năm, nhưng rồi bà ta ly hôn với chồng, con trai bị chồng mang đi, chỉ còn lại Phong Lam.

Nhưng thực ra bảo mẫu cũng không muốn nuôi Phong Lam, đó chỉ là yêu cầu bắt buộc của tòa án.

Cô ấy đã tưởng rằng không còn em trai, cô ấy sẽ được độc chiếm tình thương của mẹ. Nhưng cô ấy đã lầm.

Bảo mẫu chưa bao giờ yêu thương cô ấy.

Bảo mẫu ép Phong Lam nghỉ học, bắt cô ấy ra ngoài làm thuê kiếm tiền.

Họ bán nhà, bảo mẫu nói số tiền này không được động đến, đó là tiền tiết kiệm để lo tiền thách cưới cho em trai cô ấy.

Cả nhà họ chuyển đến ở nhờ nhà tôi, Phong Lam cũng ở nhà tôi.

Bố mẹ tôi đã chuẩn bị cho cô ấy một căn phòng khá tốt.

Cô ấy nói với tôi, đó là phòng ngủ đầu tiên của riêng cô ấy.

Trước đây khi ở cùng em trai, cô ấy phải ngủ ở ghế sofa ngoài phòng khách.

Bây giờ, số tiền cô ấy kiếm được hàng ngày vẫn phải nộp một nửa cho mẹ, rồi toàn bộ số tiền đó được tiết kiệm lại, cuối cùng là để cho em trai cô ấy.

Cô ấy còn kể cho tôi nghe chuyện khi đi làm, ông chủ muốn sàm sỡ cô ấy, cô ấy không đồng ý liền bị đuổi việc.

Liên tiếp mấy công việc đều mất vì lý do tương tự.

Vì vậy, công việc hiện tại đối với cô ấy rất quan trọng, cô ấy không muốn mất nó nữa.

Cô ấy muốn tự mình tiết kiệm đủ tiền, rồi chuyển ra ngoài ở, không còn bị mẹ kiểm soát nữa. Cô ấy muốn có một tương lai tốt đẹp.

Tôi ôm lấy cô ấy, xót xa cho hoàn cảnh của cô.

Hai chúng tôi uống đến tận sáng hôm sau.

Bố mẹ phát hiện ra chúng tôi, đưa chúng tôi về phòng.

Sau khi cho tôi uống canh giải rượu, bố mẹ tôi nhìn nhau, không biết từ bao giờ tôi và Phong Lam lại thân thiết đến vậy, còn cùng nhau uống rượu, tâm sự về tương lai.

Mẹ tôi cười, nói như vậy cũng tốt.

Khi tôi tỉnh dậy, Phong Lam vẫn đang ngủ.

Tôi gọi bảo mẫu đến.

“Bà nên đối xử tốt với con gái mình hơn đi. Đừng để đến lúc phát hiện ra những gì mình làm, những gì mình nghĩ đều sai lầm, thì dù muốn bù đắp cũng không kịp nữa rồi. Đó là lời khuyên của tôi dành cho bà.”

Bà ta không hiểu, hỏi tôi hôm qua Phong Lam đã nói gì với tôi.

Tôi không nói cho bà ta biết.

Bởi vì trong mắt tôi, bà ta không xứng đáng được biết những chuyện này.

4.

Ngày tôi đi nhập học, Phong Lam ra tiễn tôi.

“Mong cậu học hành chăm chỉ nhé, bạn của tôi.”

Tôi cười.

Sau ngày hôm đó, chúng tôi đã trở thành bạn bè.

Ở trường, khi gặp cảnh đẹp, tôi sẽ chụp ảnh chia sẻ với cô ấy.

Có người tôi thích, tôi cũng sẽ kể cho cô ấy nghe.

Ngược lại, bảo mẫu lại lén lút sau lưng Phong Lam mang đến cho tôi rất nhiều đồ, còn có cả đặc sản quê hương bà ta.

Thậm chí có hôm, bà ta còn bí mật chạy đến trường thăm tôi.

Khi bạn cùng lớp hỏi tôi bà ta là ai, nhìn thấy ánh mắt hy vọng của bà ta, tôi đã nói ra những lời như dao đâm vào tim bà ta.

“Chỉ là một bảo mẫu trong nhà tôi thôi, chắc là bố mẹ bảo bà ấy đến xem tôi thế nào, rồi về báo cáo tình hình.”

Bà ta đến thăm tôi, còn đặt ra rất nhiều quy tắc cho tôi, ngay cả chuyện yêu đương bà ta cũng muốn xen vào.

Tôi càng ngày càng cảm thấy phiền phức.

Cho đến một lần, bà ta đến thăm tôi thì bị Phong Lam phát hiện.

Hôm đó trùng hợp Phong Lam cũng đến thăm tôi, bắt quả tang bà ta lén đưa tiền cho tôi. Phong Lam lập tức cãi nhau một trận nảy lửa với mẹ mình.

Khi tôi về đến nhà, cô ấy hỏi tôi mẹ cô ấy và tôi có quan hệ gì.

Lúc đó bố mẹ tôi đều ở nhà.

Bảo mẫu vội kéo Phong Lam lại, nói tôi chỉ là cô chủ nhỏ, không có quan hệ gì khác, đừng có suốt ngày nghi thần nghi quỷ.

Phong Lam hỏi tôi có phải bà ta là mẹ ruột của tôi không, còn cô ấy mới là con gái của gia đình này.

Nghe vậy, bảo mẫu liền căng thẳng, vừa hay bị Phong Lam túm được thóp.

Phong Lam nhìn bố mẹ tôi, khóc lóc muốn đến gần họ.

“Mẹ, mẹ mới là mẹ của con. Chính bà ta đã tráo đổi con với Bạch Chỉ. Con mới là con gái ruột của hai người.”

Phong Lam đưa ra rất nhiều bằng chứng, đều là những việc bảo mẫu lén lút tốt với tôi, đương nhiên còn có cả lịch sử trò chuyện trên WeChat, trong đó bà ta nói tôi là con gái của bà ta.

Mẹ tôi né tránh cái chạm của cô ấy, thở dài, nói rằng mọi người đã biết cả rồi, thì màn kịch này cũng nên kết thúc thôi.

“Phong Lam, cô không phải con gái của tôi. Nhưng đúng là năm đó mẹ cô đã tráo đổi cô với Bạch Chỉ. Chỉ là sau đó bị chúng tôi phát hiện và đổi lại rồi.”

“Nếu cô không tin, chúng ta có thể cùng đi làm xét nghiệm ADN.”

Phong Lam đương nhiên không tin.

Cô ấy đã quá chán ngán cuộc sống như thế này rồi.

Nếu được đổi thân phận với tôi, nửa đời sau cô ấy không những không cần phải cố gắng phấn đấu, mà còn có rất nhiều người yêu thương vây quanh.

Bảo mẫu nghe vậy cũng chết lặng.

Bà ta cũng không tin, không dám tin rằng mình đã đối tốt với tôi suốt thời gian dài như vậy, kết quả lại hoàn toàn sai lầm.

Thế là tất cả chúng tôi cùng nhau đi làm xét nghiệm ADN.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, đảm bảo không có sai sót ở bất kỳ bước nào, chúng tôi đều nhận được báo cáo xét nghiệm ADN.

Kết quả trên giấy trắng mực đen đã phơi bày một sự thật trần trụi: Phong Lam chính là con gái của bảo mẫu.

Bảo mẫu hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này, bà ta như phát điên lao tới, nắm lấy tay tôi khăng khăng nói tôi mới là con gái của bà ta.

Còn Phong Lam thì lặng lẽ suy sụp.

Trước đây cô ấy chưa bao giờ nghĩ mình không phải con của bảo mẫu.

Nhưng sau đó, những thông tin cô ấy điều tra được lại cho thấy cô ấy không phải con của bảo mẫu, nên cô ấy bắt đầu ảo tưởng.

Nhưng giờ phút này, tất cả ảo tưởng đều tan biến.

Sự thật vẫn là sự thật, không ai có thể thay đổi được.

Cô ấy một mình cầm tờ giấy xét nghiệm chạy đi.

Bảo mẫu nhìn chúng tôi một cái, ánh mắt rực lên sự thù hận, rồi cũng đuổi theo Phong Lam.

Tôi và bố mẹ nhìn màn kịch này.

Bố tôi an ủi tôi, nói rằng đó đều là quả báo của bà ta, tất cả đều là do bà ta tự làm tự chịu.

5.

Tối hôm đó, bảo mẫu quay lại.

Khi chúng tôi còn đang ngủ, bà ta đạp tung cửa phòng tôi.

Bà ta hỏi có phải tôi đã biết chuyện này từ lâu rồi không, nhưng không nói cho bà ta biết.

Tôi gật đầu.

Đúng là tôi biết hết, nhưng cũng thật sự không muốn nói cho bà ta biết.

Bà ta cầm một cây kéo trong tay, đột ngột lao về phía tôi.

Tôi sợ hãi chạy tán loạn.

Vội vàng chạy xuống lầu, bố mẹ tôi và những người khác cũng đều bị bà ta làm cho tỉnh giấc.

Một vệ sĩ xông vào, đá mạnh vào lưng bảo mẫu.

Bà ta ôm lưng ngã xuống đất, nhìn vòng vây của chúng tôi.

Rồi khóc lóc chửi rủa chúng tôi là lũ súc sinh:

“Lũ chúng mày tàn nhẫn thật! Rõ ràng biết nó là con gái ruột của tao mà không một ai nói cho tao biết. Cứ đứng nhìn mẹ con tao đấu đá nhau, quan hệ của chúng tao bây giờ thành ra thế này, chúng mày hài lòng rồi chứ?”

Bà ta tức giận gào thét.

Bố tôi nói bà ta hết thuốc chữa rồi, hay là gọi cảnh sát đến dạy cho bà ta cách làm người đi.

Cảnh sát đến và trực tiếp đưa bảo mẫu đi.

Vài ngày sau, Phong Lam quay lại nhà tôi để thu dọn đồ đạc.

Thấy trong nhà không có bảo mẫu, cô ấy sững người một lúc, cuối cùng đoán ra chắc là bà ta đã bị đuổi việc.

Tôi biết cô ấy đang tìm ai, liền nói cho cô ấy sự thật, bảo mẫu đã bị bắt.

Nghe tin mẹ mình đã làm những gì, cô ấy lập tức kéo tay tôi, hỏi tôi thế nào, có bị thương không.

Tôi cho cô ấy xem, không hề hấn gì.

Cô ấy xin lỗi tôi, rồi lại đi xin lỗi bố mẹ tôi.

Bố mẹ tôi thấy cô ấy xách hành lý định rời đi, liền hỏi cô ấy đã tìm được nhà chưa.

Nếu chưa có, có thể ở tạm nhà tôi, dù sao cũng không thiếu một căn phòng.

Nhưng cô ấy lại kiên quyết rời đi.

Sau đó, cô ấy nhắn tin cho tôi nói rằng cô ấy không còn mặt mũi nào đối diện với tôi và bố mẹ tôi nữa.

Mặc dù cô ấy biết đó là chuyện mẹ cô ấy làm, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy có lỗi với chúng tôi.

Lần chia tay này, không biết đến khi nào chúng tôi mới có thể gặp lại.

Bố mẹ tôi ngay hôm đó đã chính thức sa thải bảo mẫu, đồ đạc của bà ta đều giao lại cho con trai bà ta.

Con trai bà ta biết chuyện, đã đến nhà chúng tôi, cầu xin chúng tôi có thể ký giấy bãi nại cho mẹ anh ta không, nói rằng mẹ anh ta đã biết sai rồi.

“Cô xem, nhà cô cũng không ai bị thương cả, ký một tờ giấy cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

“Hơn nữa, ở đây cũng có người làm mẹ, cũng nên biết nỗi khổ của người mẹ. Bà ấy cũng không cố ý, chỉ là bị kích động đến tinh thần không ổn định thôi.”

Tôi ngắt lời anh ta:

“Nếu tinh thần không ổn định, vậy thì đến bệnh viện tâm thần, đừng đến tìm chúng tôi.”

Anh ta nói bảo chúng tôi cứ đợi đấy, nhất định sẽ bị trừng phạt.

Tôi coi lời nói của anh ta như gió thoảng qua tai, đồng thời cảm thán gia giáo nhà bảo mẫu thật chẳng ra sao, may mà Phong Lam không phải do bà ta đích thân dạy dỗ.




Chương trước
Chương sau
  • Trang chủ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Mất mật khẩu?

Xin vui lòng nhập mật tên và địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo ra một mật khẩu mới qua email.

wpDiscuz