2
3.
Nếu người bạn môi giới mà Trương Minh Húc nhắc đến thật sự đáng tin, thì anh ta không thể không biết căn nhà này nếu cần bán gấp thì được bao nhiêu.
Hoặc là anh ta bịa ra một người không có thật để nâng giá, hoặc cái gọi là “mối quan hệ” của anh ta thực chất chỉ là vớ vẩn, bị lừa đi đăng bán nhà ở đủ nơi mà thôi.
Giờ nhiều người làm môi giới cũng vậy, mình không bán được thì đi phá đám người khác.
Nếu thật sự là một triệu tám thì cũng không phải không chấp nhận được, tôi có thể nhờ chị Vương phối hợp diễn một chút, mười vạn chênh lệch tôi sẽ bù vào.
Chị ấy tuy không mở lời mượn tiền tôi, nhưng tôi biết giờ chị còn phải nuôi con nhỏ, cuộc sống cũng chật vật, số tiền dư đó có thể giúp chị nhẹ gánh hơn.
Coi như tôi báo đáp ơn nghĩa của chị họ ngày trước.
Tôi gõ cửa, hỏi họ thương lượng tới đâu rồi.
Trương Minh Húc và chị họ trao đổi ánh mắt, nhướng mày tỏ vẻ “thấy chưa, đúng như tôi nói”.
“Tiểu Kiệt à, nói gì thì nói, tình thân vẫn là quan trọng nhất mà. Em còn nhớ hồi em mới đến thành phố này, chính chị em là người nửa đêm ra bến xe đón em, lén lút cho em ở lại bao lâu không? Nếu không có chị, em đã bị thằng cha dượng khốn nạn kia bán về quê gả cho thằng què rồi, sao mà có được cuộc sống như bây giờ? Em hãy đặt tay lên ngực mà tự hỏi, có thừa nhận ơn nghĩa của chị không?”
Tôi bóp trán, biết ngay là sẽ như vậy mà.
Đàm phán không đàng hoàng, cứ phải lôi chuyện cũ ra để dẫn dắt, vòng vo mãi.
Mỗi lần Trương Minh Húc muốn tôi làm gì, đều bắt đầu bằng chuyện này.
Hồi đó tôi trốn khỏi nhà, trong người chẳng còn đồng nào ngoài vé xe.
Trời thì lạnh, tôi mặc mỗi chiếc áo mỏng, cảm giác như sắp chết cóng đến nơi.
Mượn điện thoại gọi cho chị họ, là chị ra đón tôi giữa đêm đông giá buốt, mang cho tôi chút hơi ấm duy nhất.
Cha dượng gọi hết họ hàng ra đe dọa, ai dám chứa tôi thì chặt tay.
Chị họ vẫn lén cho tôi ở lại.
Lúc đó chị cũng chỉ mới chân ướt chân ráo lên thành phố, lương ba cọc ba đồng nhưng vẫn nuôi tôi ăn học.
Tôi biết ơn chị, nếu không có chị thì tôi đã chết rét trong đêm đó rồi.
Cho nên bao năm nay, dù Trương Minh Húc có đưa ra yêu cầu vô lý thế nào, tôi cũng cố gắng làm cho bằng được.
Giờ anh ta lại đem chuyện cũ ra nói tiếp, tôi hiểu ý anh ta.
Vì nể chị họ, tôi cũng sẵn sàng phối hợp.
Tôi nghiêm túc gật đầu:
“Tất nhiên rồi, ân nghĩa của chị Tương, em cả đời cũng không quên. Anh rể, em hiểu ý anh chị. Em vừa rồi đã thương lượng xong với chị Vương, chốt được giá một triệu tám. Bây giờ em sẽ sửa hợp đồng, mình ký luôn nhé.”
“Ai nói tôi bán một triệu tám mà bán?”
Nghe thấy giọng điệu lật mặt của Trương Minh Húc, tôi ngơ ngác quay đầu lại.
Thậm chí vì quá bức xúc với anh ta mà tai tôi ù hẳn, tôi không nhịn được phải hỏi:
“Ý anh là sao? Giờ lại đòi tăng giá nữa à?”
“Không phải tăng giá, mà là tiền đáng ra phải được thì một xu cũng không được thiếu.”
“Một triệu tám đã là giá cao nhất rồi, không thể cao hơn nữa đâu. Tôi khuyên anh nên biết điểm dừng. Chị Vương nói chỉ chờ mình nửa tiếng thôi, giờ đã qua mười phút rồi. Nếu để lỡ thời gian, anh có muốn bán cũng không kịp đâu.”
Tôi cau mày, tức đến mức bật cười.
Nhìn kim đồng hồ trên tường trôi từng giây từng phút, tôi còn sốt ruột thay cho họ.
Nhiều lúc tôi thật sự muốn moi đầu mấy người này ra xem bên trong rốt cuộc chứa gì.
Trước đây tôi từng gặp vài chủ nhà kiểu này, đăng bán khắp nơi, có nhiều người hỏi thì tưởng nhà mình được giá.
Đến khi ký hợp đồng thì lại đổi ý, cho rằng mình bán rẻ.
Kiểu chủ nhà đó là kiểu tôi ghét nhất.
Cuối cùng chẳng bán được, còn bị người mua hiểu lầm môi giới câu kết lừa đảo, làm tôi bị chửi lây.
Nếu là khách khác, không khuyên được thì tôi đã mặc kệ.
Nhưng đây là chị họ tôi!
Tôi đành phải nói thẳng cho họ biết hậu quả.
Nhưng Trương Minh Húc lại không nghĩ vậy, anh ta cho rằng tôi đang gài bẫy.
“Đừng có diễn nữa, chẳng phải đây là chiêu ép ký của mấy người làm môi giới sao? Làm như thể tôi không gật đầu trong mười mấy phút này thì nhà sẽ không ai thèm mua nữa. Tôi nói rồi, dưới hai triệu thì đừng hòng!”
4.
“Không phải chứ, Trương Minh Húc, anh bị điên à? Giá hai triệu mà anh đòi thì không bao giờ có ai mua đâu. Nếu anh nói có người chịu mua giá đó thì đi mà bán cho họ. Tôi cũng không cần anh bố thí gì cho cái gọi là ‘doanh số’ của tôi cả. Vụ này tôi vốn dĩ chẳng kiếm được đồng nào!”
Anh ta đã cho rằng tôi đang ép giá, vậy thì tôi cho anh ta thấy thế nào là ép thật sự.
Anh nói có bạn làm môi giới giỏi lắm, vậy thì tự đi mà nhờ người ta.
“Bị tôi vạch mặt rồi nên phát điên chứ gì! Không kiếm được đồng nào, ai mà tin? Không ai làm không công bao giờ, chắc chắn cô tính kiếm chênh lệch. Lúc đầu thì nói cao nhất là một triệu bảy, giờ lại bảo là một triệu tám, chẳng phải chính cô tự vạch trần việc cô ép giá à?”
Giờ thì Trương Minh Húc bám vào đúng khoản mười vạn tôi tự bỏ ra để nói chuyện.
Cũng tại tôi lúc đó quá nóng lòng, vội vã bù thêm mười vạn khiến anh ta tưởng dễ mặc cả.
Chị họ tôi kéo tay áo anh ta, ra hiệu như vậy là đủ rồi.
Chị không biết mấy cái “bạn môi giới” anh ta nói có thật hay không, nhưng trước khi tìm tôi, chị cũng đã hỏi qua nhiều nơi.
Giá họ đưa ra đều thấp, nên chị mới đồng ý với mức một triệu bảy ban đầu.
Giờ được lên thành một triệu tám, với chị là tốt rồi.
Chị sợ lòng tham của Trương Minh Húc khiến họ mất đi cơ hội cứu cánh duy nhất.
Nhưng Trương Minh Húc lại khó chịu, hất tay chị ra:
“Em đừng vì tình cảm chị em mà mềm lòng! Những gì đáng tranh thì phải tranh! Cô ta có thật lòng coi em là em gái không? Không có em thì lấy đâu ra cô ta của ngày hôm nay? Giờ tụi mình gặp chuyện, cô ta cũng chẳng giúp đỡ gì về tiền bạc, biết mình cần bán gấp lại còn muốn kiếm tiền trên đầu mình, thật chẳng ra gì!”
Lúc chị họ đến tìm tôi nhờ giúp, tôi đã hỏi rõ số nợ.
Anh ta vay thế chấp căn nhà này tới một triệu rưỡi!
Tôi dù có là trưởng phòng, cũng phải lo cuộc sống riêng, làm sao có sẵn một triệu rưỡi đưa ra được?
Số tiền tôi có chẳng khác nào muối bỏ bể với khoản nợ của anh ta.
Và anh ta cứ mở miệng ra là nói ơn nghĩa.
Trước đây anh ta mua xe, tôi giúp.
Con cái anh ta cần vào trường điểm, tôi là người lo.
Việc làm hiện tại của chị họ cũng là tôi giới thiệu.
Nhưng trong mắt anh ta, tôi làm thế nào cũng không đủ.
“Tôi nói thật nhé, khách của tôi chỉ đồng ý một triệu bảy, mười vạn thêm là tôi tự bỏ tiền túi. Anh đừng lôi mấy chuyện ơn nghĩa ra nữa, tôi – Tống Kiệt – không nợ nần gì anh đâu!”
Tôi quay sang nhìn chị họ, cắn răng nói:
“Chị Tương, nếu chị vẫn muốn nghe theo lời anh ấy, không đồng ý giá này, thì coi như vụ này dừng lại. Em cũng hết cách giúp.”
Vụ này mà không xong thì thôi.
Tôi không rảnh đi tự chuốc bực vào người.
Chị họ đã từng là người đưa tay ra cứu tôi lúc tăm tối nhất, nhưng những gì tôi có ngày hôm nay là do tôi tự mình phấn đấu.
Tôi bỏ trốn khỏi nhà là để sống ra con người, để có thể ngẩng cao đầu nói với cha dượng rằng tôi không phải loại ăn bám, và tôi không cần phải gả cho một người què như ông ta sắp đặt.
Ngày thứ ba ở phòng trọ của chị họ, tôi đã bắt đầu đi tìm việc.
Không có bằng cấp, tôi chọn môi giới – chỉ cần chịu khó và chăm chỉ là có cơ hội.
Nói tiếng phổ thông không sõi, tôi tập luyện mỗi ngày cho đến khi sửa được giọng quê.
Trí nhớ kém, tôi viết đi viết lại tin nhà, đi khảo sát từng căn, ghi nhớ mọi chi tiết để tư vấn khách nhanh nhất có thể.
Tháng đầu chỉ có vài hợp đồng cho thuê và một chút lương cứng, tôi vẫn đem về đóng tiền nhà cho chị.
Sau này tôi có điều kiện thuê nhà riêng, cũng dắt chị họ ra khỏi căn phòng mốc meo, ẩm thấp năm xưa.
Một người tốt như chị không đáng để bị Trương Minh Húc trói buộc cả đời.
Ơn nghĩa ngày xưa không nên trở thành cái cớ để anh ta uy hiếp tôi.
Nên lần này, tôi sẽ không tiếp tục nhún nhường nữa.
Từ ngày chị phát hiện Trương Minh Húc giấu chị vay tiền đầu tư vàng, chị đã giận, đã khóc, nhưng cuối cùng vẫn chọn ở lại cùng anh ta gánh vác.
Và giờ cũng thế.
Chị nhìn tôi, rồi quay lại nhìn chồng, chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn nói sẽ nghe theo quyết định của anh.
Trương Minh Húc nghe xong liền đắc ý nhếch môi, lấy điện thoại ra gọi người:
“Được, cô không bán được giá hai triệu là do cô kém cỏi, tôi sẽ gọi bạn tốt của tôi xử lý, đơn giản thôi.”
Tôi chỉ biết lắc đầu thất vọng và bất lực, chuẩn bị quay về để hẹn chị Vương ký với chủ nhà khác mà chị đã ưng trước đó.
Nếu anh ta đã có nhiều mối quan hệ vậy, tôi cũng muốn xem thử thế nào.