3
5.
Chị Vương vừa ký xong hợp đồng, tôi giao cho nhân viên khác xử lý các bước tiếp theo.
Còn tôi thì nhận được tin nhắn từ Trương Minh Húc.
“Bạn tôi vẫn là đáng tin nhất, nói hai triệu là hai triệu.”
“Không biết là do cô không có năng lực hay là không có lương tâm nữa.”
Dù chỉ là tin nhắn, tôi vẫn cảm nhận được sự khiêu khích trong từng chữ.
Tôi mở ảnh anh ta gửi – chỉ là ảnh chụp màn hình tin đăng trên một trang web, để giá hai triệu.
Tôi thật sự không biết nên nói gì nữa.
Anh ta thật sự nghĩ giá đăng bao nhiêu thì bán được bấy nhiêu sao?
Chỉ cần mở thêm vài tin nhà cùng khu, sẽ thấy giá căn khác toàn thấp hơn rất nhiều.
Cái mức hai triệu đó chắc chẳng ai thèm bấm vào xem.
Người ta đưa khách sẵn tận tay thì không cần, lại đòi nhảy vào biển tìm “người chịu lỗ”.
Tôi thậm chí chẳng buồn trả lời tin nhắn.
Anh ta đã giỏi như thế, chắc chắn cũng có cách tự xoay xở trả nợ.
Không bán nhà thì thôi, tôi cũng tin nhà anh ta sẽ không đến mức ra đường.
Thế mà chỉ ba ngày sau, chị họ lại xuất hiện ở cửa hàng tìm tôi.
Vừa nhìn thấy tôi, chị họ đã nắm lấy tay tôi, nước mắt giàn giụa, giọng khàn khàn hỏi:
“Tiểu Kiệt, một triệu tám… còn bán được không em?”
Tôi thở dài, vừa đưa khăn giấy vừa lắc đầu.
“Vậy… một triệu bảy thì sao? Hay em thử nói với chị Vương xem một triệu sáu có được không, miễn sao hôm nay bán được là được…”
“Chị Tương, hôm đó chị Vương đã ký hợp đồng với người khác rồi. Giờ đã sang tên xong hết, có rẻ hơn chị ấy cũng không cần nữa đâu.”
“Vậy… còn ai mua khác không?”
Bây giờ người có nhu cầu mua nhà rất ít, mà tôi cũng đã thử liên hệ những khách có thể phù hợp với căn của chị rồi, nhưng người thì chê, người thì trả giá quá thấp.
Tôi thật sự hết cách rồi.
Nhìn đôi mắt sưng húp của chị, dù trong lòng không nỡ, tôi cũng phải nhẫn tâm cắt đứt ảo tưởng cuối cùng của chị.
“Chị Tương, không phải em không muốn giúp, mà là em cũng lực bất tòng tâm. Hôm đó em đã nói rất rõ hậu quả rồi. Nếu Trương Minh Húc bản lĩnh lớn như vậy, thì để anh ta tự giải quyết đi.”
Nghe tôi nói xong, chị họ lại càng khóc dữ hơn.
“Anh ấy thì có cách gì chứ… Cái người môi giới anh ấy nhờ cũng chẳng ra gì. Mấy hôm nay chỉ có một người hỏi mua, mà biết mình đang cần tiền nên chỉ chịu trả một triệu ba. Còn không đủ trả nợ nữa là! Chị cũng khuyên rồi, có lời thì nên chốt… nhưng anh ấy cứ cố chấp… Anh ấy cũng hối hận, cũng biết mình sai rồi, chỉ là không dám gặp em thôi… Em giỏi mà, em có cách giúp được tụi chị mà, phải không…”
Tôi cười lạnh một tiếng.
Trương Minh Húc à, anh ta mà biết xấu hổ thì đã chẳng như bây giờ.
Anh ta chỉ biết đổ lỗi cho tôi không nói rõ giá thị trường từ đầu.
Còn trách tôi lạnh lùng, vô tình nên mới để anh ta “hiểu lầm”.
“Chị đừng bênh anh ta nữa, tính cách anh ta chị và em đều rõ mà. Em chỉ là môi giới, có giỏi mấy cũng không thay khách quyết định được.”
Chị nghẹn ngào nói:
“Coi như là trả ơn chị…”
Tôi lập tức cắt lời chị – chắc chắn là Trương Minh Húc xúi chị nói câu đó.
“Chị Tương, mấy lời như vậy đừng nói nữa. Em tự hỏi lòng mình, những năm qua em đã giúp chị quá nhiều. Mua nhà đâu phải mua bó rau, đâu phải chỉ cần nói vài câu là bán được. Nhưng em đã hứa, mười vạn em vẫn sẽ chuyển cho chị, coi như hỗ trợ chị và con sống qua thời gian này, cũng không cần trả lại. Nhưng sau này, đừng nhắc chuyện ơn nghĩa nữa.”
Chị họ ngẩn người ra.
Những gì tôi từng làm cho nhà chị, chị hiểu rõ hơn ai hết.
Trước giờ cứ để mặc Trương Minh Húc đem “ân tình” ra ép tôi, tôi chưa bao giờ phản kháng, nên chị dần dần nghĩ tôi mãi mãi giúp chị.
Nhưng lời nói thẳng thừng của tôi hôm nay khiến chị hiểu ra: Tôi đang dùng mười vạn đó để dứt khoát chấm dứt món nợ ân nghĩa năm xưa.
Nếu còn tiếp tục nhắc lại, thì thứ mất đi sẽ là tình chị em.
Thấy tôi thật sự chuyển tiền vào tài khoản, chị họ thất thần đứng dậy định rời đi, miệng lẩm bẩm “xin lỗi con”.
Tôi gọi chị lại, quyết định cho chị một lối thoát.
“Chị Tương, em không cứu được hai người, nhưng ít ra chị có thể cứu chính mình và con.”
6.
“Nếu thật sự anh ta mua vàng, thì dù lỗ, bán đi vẫn thu về được kha khá. Không đến mức phải ép chị bán nhà đâu. Mà kể cả lỗ, thì tiền đó cũng là anh ta vay sau lưng chị, không hề dùng cho chi tiêu chung của gia đình. Chị không có nghĩa vụ phải đứng ra trả nợ thay. Căn nhà này là cậu mợ vét sạch tiền để mua cho hai người. Chị tự mình nghĩ kỹ lại đi.”
Tôi từ đầu đã không tin cái gọi là đầu tư vàng của Trương Minh Húc.
Nếu thật sự là vàng, thì dù có xuống giá, bán lúc này vẫn thu được ít nhất phần nào.
Lỗ cùng lắm hai mươi vạn, sao lại thành món nợ một triệu rưỡi đến mức phải bán nhà trả nợ?
Tôi nghi ngờ anh ta làm gì đó mờ ám hơn – hoặc là chuyển tài sản cho người bên ngoài, hoặc là… cờ bạc.
Dù là gì, thì chị họ tôi rời khỏi anh ta mới là lựa chọn tốt nhất.
“Nếu anh ta thật sự yêu chị, anh ta sẽ tự gánh nợ, chứ không để chị và con chịu chung.”
Đó là lời nói thật lòng.
Tôi đã cho chị một cách để giải quyết, còn làm thế nào là chuyện của chị.
Tôi không tài nào hiểu nổi một người đàn ông dám lén vợ vay tiền bằng chính căn nhà để đầu tư, thì có điểm nào đáng tin cậy.
Ngay cả chuyện thổi phồng giá nhà để bán, lòng tham không đáy như vậy, cũng đủ để chị nhận ra Trương Minh Húc không phải người đáng dựa vào.
Chị họ nghe tôi nói xong, cắn môi suy nghĩ một hồi lâu.
Cuối cùng, chị ngẩng đầu lên, gật đầu đầy cương quyết:
“Em nói đúng… Chị phải hỏi anh ấy xem, số vàng đó giờ còn bán được bao nhiêu.”
Tôi cảm thấy bất lực không tả nổi.
Cả đoạn tôi vừa nói là để khuyên chị thoát khỏi mớ rắc rối đó, vậy mà chị chỉ nghe ra mỗi ý “bán vàng vẫn thu được tiền”.
Chị chưa từng nghi ngờ sao?
Hay chỉ cần Trương Minh Húc nói gì là tin nấy?
Ra ngoài đi làm bao nhiêu năm rồi, chị họ tôi vẫn thật sự ngây thơ.
Sự ngây thơ đó từng giúp tôi một lần, nhưng giờ lại khiến tôi đau đầu.
Trương Minh Húc vừa bắt máy, nghe chị họ hỏi chuyện bán vàng.
Giọng anh ta lập tức gắt lên:
“Hỏi cái gì mà hỏi? Anh tìm hiểu hết rồi, giờ giá vàng biến động lớn, bán ra cũng chẳng đủ trả nợ. Chi bằng để đó chờ lên giá. Vàng sẽ tăng, còn nhà thì chỉ có giảm! Nghe lời anh đi, bán nhà trước đã, sau này vàng lên thì mình bán tiếp…”
Nói đến đây, anh ta như sực nhớ ra gì đó, chợt cao giọng hẳn lên:
“Có phải là Tống Kiệt xúi em đúng không? Anh đã nói rồi mà, cô ta nhìn thấy vợ chồng mình yên ổn là khó chịu. Không mẹ nuôi dạy thì có khác gì…”
Chưa kịp nghe hết câu, chị họ tôi đã lập tức cúp máy.
Thấy sắc mặt tôi lạnh tanh, chị chỉ biết lí nhí xin lỗi rồi chào tạm biệt.
Tôi không biết chị có thật sự hiểu được những điều tôi nói hay không.