Truyện Zui
Đăng nhập Đăng ký

2

  1. Nhà
  2. Tất cả truyện
  3. Tấm vé số và những người có chung huyết thống
  4. Chương 2
Chương trước
Chương sau

4.

Triệu bạc, chục triệu – những con số ấy làm cô Út bừng tỉnh, vội vàng phụ họa: “Vẫn là Tiểu Tiểu hiểu biết! Cậu ba, tiền mua vé số bọn tôi nên trả lại cho cậu.”

Nói xong, cô Út liền lấy điện thoại ra, chuẩn bị chuyển khoản.

Nhưng những con số đó cũng khiến chú Ba chột dạ, ánh mắt chú láo liên, trong đầu nhanh chóng nảy ra kế hoạch.

Chú Ba vội vàng lùi lại, thậm chí còn làm đổ cái ghế, miệng lắp bắp: “Không cần đâu, không cần đâu.”

Cái ghế rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng, chú Ba dường như nhận ra hành động của mình có chút khác thường.

Chú nặn ra một nụ cười gượng gạo, sau đó nhấn mạnh: “Anh cả, chị hai, đây là tôi tặng mọi người mà!”

Dượng cũng không ngồi yên, tham gia vào cuộc khuyên nhủ: “Xuân Hòa, cậu cứ nhận đi. Chút tiền này bọn tôi vẫn đủ sức trả, nếu không đưa, tôi và chị hai trong lòng cũng áy náy.”

Dượng dùng khuỷu tay huých nhẹ cô Út, cô Út hiểu ý ngay: “Đúng đó, cậu Ba, bọn tôi cũng không thể làm chuyện lợi dụng như thế được.”

Thím Ba cũng không kìm được, giọng điệu khó nghe: “Thôi đi, mấy người còn không làm chuyện lợi dụng chắc? Tiền tiết kiệm của bố, dây chuyền vàng của mẹ, thậm chí cả tiền trợ cấp của anh cả, mấy người có món nào không lấy? Giờ bày đặt làm người cao thượng, nghe thật buồn cười!”

Cô Út không chịu thua: “Mấy người thì hơn gì tôi? Tiền tiết kiệm của bố hầu hết đều tiêu vào nhà các người, tiền trợ cấp của anh cả, nhà cậu không lấy chắc? Giờ lại tỏ vẻ không biết gì, giả mù giả điếc à.”

Chú Ba tức giận phản bác: “Không giống nhau, tôi là con trai, bố cho tôi mua nhà là chuyện đương nhiên, còn chị là con gái, con gái gả đi rồi thì như nước đổ đi, đừng có mà cứ đòi của nhà mãi.”

“Thôi đi cậu.” Cô Út chỉ vào bố tôi: “Anh cả cũng là con trai, thế mà bố có cho anh ấy đồng nào không? Theo lý của cậu, chẳng lẽ tiền của anh cả cũng bị chú lấy sạch à?”

“Chị, chị!” Chú Ba chỉ vào cô Út, mặt đỏ bừng, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: “Chị cãi cùn!”

Khó tin thật, ông bà nội chưa từng giúp đỡ bố tôi lấy một xu.

Tất cả những gì gia đình tôi có được đều nhờ bố tôi nỗ lực phấn đấu, không hề nhận bất kỳ sự trợ giúp nào từ ông bà.

Thế nhưng, ông bà luôn vin vào cớ “Con là anh cả, anh cả như cha, phải giúp đỡ em út nhiều hơn” để đòi tiền bố tôi.

Bố đã từng giữ chút tỉnh táo mà không đưa, liền bị ông bà chửi là bất hiếu.

Bố tôi đã bị họ làm tổn thương sâu sắc, hiện tại cũng chỉ cố gắng duy trì chút bề ngoài tươm tất mà thôi.

5.

Nhìn thấy cô Út và chú Ba sắp đánh nhau, bố tôi vội vàng đứng dậy làm người hòa giải.

“Mọi người đừng cãi nữa, đều là người trong nhà cả, cãi nhau làm gì!”

“Anh cả, chuyện này anh cũng biết rõ, đều là lỗi của cậu Ba.” Cô Út trừng mắt nhìn chú Ba: “Ai bảo cậu ấy có tâm địa xấu xa như thế.”

Chú Ba và cô Út đối đầu ngay trước mặt nhau: “Tôi có tâm địa xấu xa gì, Lưu Xuân Yến, chị nói rõ ra cho tôi nghe!”

“Còn có thể là gì, cậu không chịu nhận tiền vé số, không phải là định chờ chúng tôi trúng giải rồi cậu nuốt trọn sao? Tâm tư của cậu tôi còn không hiểu chắc?”

Bị nói trúng tim đen, sắc mặt chú Ba thoáng chột dạ.

Nhưng chú vẫn giả vờ: “Chị Hai, tôi thật sự không có ý đó, sao chị lại nghĩ oan cho tôi như vậy?”

“Lưu Xuân Hòa, tôi còn không hiểu cậu chắc? Đợi đến lúc chúng tôi trúng giải, tôi dám cá, người đầu tiên lật lọng không nhận chính là cậu!”

Cô Út bực bội phẩy tay: “Tôi không nói nhiều với cậu nữa, bây giờ tôi sẽ chuyển khoản cho cậu.”

Nói xong, cô Út cầm điện thoại lên bắt đầu thao tác.

“Alipay báo nhận tiền 100 tệ!”

Cô Út giơ điện thoại lên: “Tiền tôi đã chuyển cho cậu rồi, đợi khi chúng tôi trúng giải, cậu đừng có dùng lý do tiền vé số là của cậu để đòi chia giải thưởng nhé!”

Âm thanh báo nhận tiền vang lên, mặt chú Ba cứng đờ như tượng.

Mà đây chỉ mới là khởi đầu thôi.

“Mẹ, cô Út đã chuyển tiền rồi, mình cũng nên chuyển tiền vé số cho chú Ba, không thì người ta lại nghĩ mình nhỏ nhen.”

Tôi chưa đợi mẹ trả lời, đã thao tác xong.

“Alipay báo nhận tiền 100 tệ.”

Mặt chú Ba đỏ bừng như gan lợn.

Cô Út ở bên cạnh vừa cười vừa nói mỉa: “Tiểu Tiểu à, con làm vậy là đúng rồi, nếu không,” cô dừng lại một chút, “đến lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đâu.”

Chú Ba ngồi đó, mặt xám xịt, không nói lấy một câu.

Chiếc đồng hồ treo tường kêu tích tắc, cô Út chăm chú nhìn chằm chằm vào đồng hồ, miệng lẩm bẩm, “Mau để tôi trúng giải! Mau để tôi trúng giải!”

6.

Đến giờ rồi, cô Út nôn nóng kiểm tra dãy số trúng thưởng.

Một con, hai con…

Cô Út bực bội đập mạnh vào đùi mình, “Vận đen quá, không trúng!”

Còn tôi cũng cẩn thận so từng con số trên tờ vé số trong tay, không khác gì kiếp trước.

Tấm vé số trị giá hàng chục triệu này lại lần nữa nằm trong tay tôi, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cất nó vào túi áo.

Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện cô Út đang chăm chú dõi theo chú Ba.

Chú Ba vẫn chưa kiểm xong?

Chỉ thấy chú đang lẩm bẩm: “Trúng một con rồi, lại trúng thêm một con nữa…”

Cứ mỗi câu chú nói, sắc mặt cô Út lại xấu đi một phần.

“Chết tiệt! Chỉ thiếu một số! Sao số phận tôi lại xui xẻo thế, ông trời sao không để tôi trúng một lần nhỉ?”

Tiếng gầm của chú Ba vang khắp cả phòng tiệc.

Nhìn thấy cảnh đó, cô Út cười nhạt, sau đó nhìn quanh rồi hỏi: “Thế nào? Có ai trúng không?”

Tôi lẩm bẩm than thở: “Không có, giải thưởng hàng chục triệu này đúng là không có duyên với mình rồi! Giấc mộng trúng số hàng triệu của mình cuối cùng cũng chỉ là giấc mơ hão huyền!”

Giọng điệu lém lỉnh của tôi khiến cô Út bật cười: “Tiểu Tiểu à, bỏ đi, dù sao chúng ta cũng không phải nhân vật chính, không có cái gọi là hào quang nhân vật chính đâu.”

Những người có mặt đều không ai trúng, mọi người thi nhau than phiền, cười cợt, không khí bỗng trở nên hòa hợp hơn.

Cô Út và chú Ba lại ngồi trò chuyện vui vẻ, chẳng còn sự căng thẳng lúc trước.

Bất ngờ, cô Út đứng dậy, cầm ly rượu hướng về chú Ba, nói: “Cậu Ba à, chuyện vừa rồi thật xin lỗi, là chị trách lầm cậu, chị xin lỗi, mong cậu rộng lượng bỏ qua cho chị!”

Nói xong, cô Út uống cạn ly rượu.

Hành động phóng khoáng của cô khiến chú Ba thêm thiện cảm, chú cũng đứng dậy: “Vừa rồi tôi cũng có chỗ không đúng, tôi nói chuyện hơi nặng lời, chị đừng trách tôi.”

Vừa nói, chú cũng uống cạn ly rượu.

Sau đó, mọi người bắt đầu mượn rượu để tán gẫu về cuộc đời.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đến lúc mọi người phải chia tay.

“Re re re!” Điện thoại của chú Ba đột ngột vang lên, “A lô!” rồi chú bước ra ngoài nghe máy.

Chú Ba trở về phòng tiệc với gương mặt u ám, lặng lẽ nhìn tất cả mọi người rất lâu.

Cuối cùng, chú hạ giọng, ngữ khí âm trầm: “Tôi hỏi lại lần nữa, thật sự không ai trúng số à?”

Mọi người trong phòng đều lắc đầu.

“Thế thì tại sao vừa có người gọi điện cho tôi báo rằng tờ vé số tôi mua trước đó đã trúng giải nhất?!” Chú Ba lớn tiếng chất vấn cả phòng.





Chương trước
Chương sau
  • Trang chủ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Mất mật khẩu?

Xin vui lòng nhập mật tên và địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo ra một mật khẩu mới qua email.

wpDiscuz