Truyện Zui
Đăng nhập Đăng ký

2

  1. Nhà
  2. Tất cả truyện
  3. Tình cảm này chưa từng dừng lại
  4. Chương 2
Chương trước
Chương sau

5.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Diễm gọi điện báo tin vui.

“Bảo bối! Tớ ký hợp đồng tham gia chương trình thực tế rồi! Nửa tháng nữa sẽ bắt đầu quay!”

“Chúc mừng chúc mừng.”

“À, lúc đó Sở Dịch cũng đến, có lẽ gặp mặt sẽ hơi ngại ngùng.”

Cô ấy tự lẩm bẩm: “Thôi kệ, đến lúc đó tính sau.”

“Đúng rồi, cậu cũng phải đi đấy.”

Cái răng đang cắn bánh mì của tôi khựng lại:

“Tớ qua đó làm gì?”

Diệp Diễm giải thích:

“Đây là một chương trình thám hiểm rừng tìm kho báu, trước khi quay sẽ ghi hình phần giới thiệu khách mời, tính cách, nghề nghiệp, còn phỏng vấn người thân, bạn bè nữa. Cậu biết mà, bạn thân nhất của tớ chính là cậu đó ~”

Tôi nghi ngờ:

“Chỉ vậy thôi?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây:

“Thôi được rồi, biết ngay là không lừa được cậu, thật ra là dạo này cậu đang hot, đạo diễn bảo tớ gọi cậu đến, đống fame này không tận dụng thì phí quá.”

Tôi thở dài:

“Gửi cho tớ thời gian và địa điểm đi.”

“Thật á? Cậu đồng ý rồi?” Diệp Diễm vui vẻ ra mặt.

“Ừm.”

Cô ấy đã làm cho tôi rất nhiều, còn tôi thì rất ít khi giúp được cô ấy.

Nên mấy chuyện nhỏ này, tôi không từ chối.

Nửa tháng sau, tôi đi cùng Diệp Diễm đến địa điểm quay chương trình, thôn Đào Hoa.

Đúng dịp mùa hoa đào nở rộ, phong cảnh ở đây đẹp vô cùng.

Diệp Diễm là người đến sớm nhất, buổi chiều, các khách mời khác cũng lần lượt có mặt.

Ngoài Diệp Diễm và Sở Dịch, còn có bốn khách mời nữa.

Diệp Diễm kéo tay áo tôi, chỉ về phía một nữ nghệ sĩ vừa xuống xe.

“Nhìn kìa, Giang Lan.”

Là bạn thân hơn mười năm của Diệp Diễm, tôi đã nghe cô ấy than phiền về những nghệ sĩ mà cô ấy không ưa không ít lần.

Giang Lan chính là một trong số đó.

Họ từng hợp tác trong một bộ phim chiếu mạng, nhưng trong thời gian quay, Giang Lan và nam thứ dính dáng không rõ ràng, thậm chí còn biến mất một thời gian, làm chậm tiến độ quay, ảnh hưởng đến lịch trình quan trọng của Diệp Diễm.

Diệp Diễm đi tìm họ nói chuyện, nhưng lại bị mỉa mai rằng:

“Đã không nổi tiếng mà còn lắm chuyện ghê.”

Từ đó, hai người có hiềm khích.

Tôi liếc nhìn Giang Lan một cái, quay đầu nói với Diệp Diễm:

“Chị em à, cô ta trông có vẻ lùn hơn cậu nhiều, da cũng không đẹp, từ xa còn thấy lớp phấn trên mặt, nhìn già nhỉ?”

Sắc mặt Diệp Diễm lập tức tươi hơn.

Tôi rất có kinh nghiệm dỗ dành bạn thân.

Sở Dịch vẫn chưa đến, đạo diễn bèn bảo bắt đầu quay phần phỏng vấn người thân của khách mời.

Tôi là người đầu tiên.

Sau khi vào phòng quay, biên kịch bên trong mỉm cười với tôi.

Ban đầu chỉ hỏi những câu liên quan đến Diệp Diễm.

Tôi thầm thở phào, cũng đơn giản thôi.

Sau khi trả lời xong, hai biên kịch nhìn nhau, rồi hỏi:

“Cô Lâm Du, trước đây trên Weibo cô từng phản hồi với fan rằng đã từng theo đuổi thầy Sở Dịch, có thật không?”

Tôi chớp mắt:

“Chuyện này có liên quan gì đến chương trình không?”

“Không liên quan, nhưng vì thầy Sở Dịch cũng là khách mời của chương trình, mọi người rất tò mò, không biết cô Lâm có thể thỏa mãn chút tò mò của chúng tôi không?”

Xem ra, vẫn không tránh được.

Tôi nhếch miệng, để không phá hình tượng, tôi bắt đầu bịa chuyện.

“Theo đuổi rồi, từng gửi thư tình, từng mang bữa sáng. Thầy Sở Dịch đẹp trai như thế, hồi đại học là nhân vật phong vân, rất nhiều nữ sinh thích anh ấy.”

Biên kịch truy hỏi:

“Vậy kỷ niệm sâu sắc nhất của cô về thầy Sở Dịch thời đại học là gì?”

Kỷ niệm sâu sắc nhất?

Tôi khựng lại.

Trong đầu không thể kìm được mà hiện lên lần đầu tiên tôi gặp Sở Dịch.

Không phải là lúc đi xin số hộ Diệp Diễm.

Trước đó, tôi đã từng thấy anh ấy một lần.

Ngày đầu tiên nhập học năm nhất…

Tôi kéo vali, chuẩn bị đi về phía ký túc xá.

Lúc đi ngang qua cây cầu đá bên hồ nhân tạo, tôi bị một đám đông chắn đường.

Mọi người nhón chân, nghển cổ nhìn xuống dưới, không ngừng thốt lên kinh ngạc.

Tôi cũng ghé mắt nhìn thử, phát hiện dưới hồ có một con mèo đang vùng vẫy.

Chú mèo còn rất nhỏ, trông như mới đầy tháng.

Cái đuôi của nó bị người ta cắt cụt, trông vô cùng thê thảm.

Tiếng kêu yếu ớt của nó khiến người ta xót xa.

“Thật đáng thương, chắc bị ai đó ném xuống.”

“Hình như nó sắp không ổn rồi.”

Xung quanh ồn ào, nhưng không ai hành động.

Tôi đặt vali xuống, chuẩn bị nhảy xuống hồ.

Nhưng một nam sinh bên cạnh còn nhanh hơn tôi.

Anh ấy lao xuống nước, bơi rất nhanh.

Anh nhẹ nhàng nâng con mèo lên, bơi vào bờ.

Tôi hoàn hồn, vươn tay kéo anh lên.

Nam sinh nắm lấy tay tôi, giũ giũ tóc, để lộ một khuôn mặt đẹp trai đến ngỡ ngàng.

“Cảm ơn.”

Anh ấy không nhìn tôi, chỉ để lại một câu nói.

Nhưng anh ấy đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc.

Tôi thu lại cảm xúc, mỉm cười:

“Câu hỏi này có lẽ mọi người nên hỏi bạn bè của thầy Sở Dịch thì phù hợp hơn, tôi đến đây với tư cách bạn thân của Diệp Diễm.”

Biên kịch khựng lại:

“Được thôi.”

Phỏng vấn kết thúc, tôi không nán lại mà quay người ra ngoài.

Nhưng vừa đẩy cửa, suýt nữa đụng vào người khác.

“Xin lỗi.”

Tôi theo phản xạ lên tiếng xin lỗi, ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy Sở Dịch và bạn anh ấy.

Sở Dịch mặc một bộ đồ thường ngày đơn giản, nhưng gương mặt vẫn rất thu hút.

Tôi chỉ nhìn một giây rồi dời mắt, né sang bên rồi bước nhanh qua.

Tôi đi quá vội, nên không nghe thấy cuộc trò chuyện sau đó.

“Chẳng phải cô gái này lúc nãy còn nói thích cậu sao? Phản ứng không giống lắm nhỉ?”

“Sở Dịch, tai cậu đỏ rồi kìa.”

6.

Khi tôi ra ngoài, Diệp Diễm đang lo lắng gọi điện thoại.

Đợi cô ấy cúp máy, tôi mới bước tới:

"Sao thế?"

"Vừa nãy lúc Du Du dọn hành lý thì không cẩn thận nên bị ngã từ dốc cao xuống, bị thương rồi, vừa mới được đưa đi. Tớ đang gọi điện hỏi tình hình đây."

Du Du là trợ lý của Diệp Diễm, tôi cũng biết cô ấy.

"Đừng lo." Tôi an ủi cô ấy: "Có tin gì họ sẽ liên lạc với cậu mà."

"Đi thôi, chúng ta đi dọn hành lý trước."

Quả nhiên, ba tiếng sau, Diệp Diễm nhận được điện thoại.

Nhân viên đưa Du Du đến bệnh viện nói rằng cô ấy bị gãy xương chân, hiện tại không thể làm việc được.

"Không sao, cứ để cô ấy yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi sẽ xin công ty điều một trợ lý khác đến."

Diệp Diễm cúp máy, mặt đầy âu sầu.

Tôi bước đến:

"Công ty có thể điều trợ lý qua được không?"

Cô ấy lắc đầu:

"Khó lắm."

"Không sao, tớ có thể tự lo liệu, cũng đâu nhất thiết phải có trợ lý."

Cô ấy mỉm cười với tôi.

Tôi giơ tay vỗ lên trán cô ấy:

"Lại cậy mạnh, cậu bảo một mình là một mình thế nào? Chẳng phải tớ đang ở đây sao?"

Diệp Diễm sững người một lúc, sau đó ôm chặt eo tôi: "Aaa, không có cậu, tớ biết làm sao đây?"

~ ~ ~

Lịch trình vốn chỉ có hai ngày lại bị kéo dài vô thời hạn.

Tôi quyết định ở lại làm trợ lý tạm thời cho Diệp Diễm.

Nhưng tôi không ngờ… làm trợ lý lại mệt đến vậy!

Không chỉ phải chăm sóc nghệ sĩ của mình, mà còn phải làm lao động khổ sai mỗi khi chương trình thiếu người!

Tôi cứ như một viên gạch, cần đâu vác đến đó.

Sau ba ngày làm việc liên tục, tôi mệt đến mức đau lưng ê ẩm.

Muốn than thở với Diệp Diễm, nhưng thấy cô ấy còn mệt hơn cả tôi tôi, tôi lại nuốt hết những lời định nói vào.

Sáng hôm đó, Diệp Diễm dậy sớm đi quay chương trình.

Từ xa, tôi đã thấy nhân viên tổ đạo cụ đi về phía mình.

Tôi quay đầu, thầm niệm: "Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi."

"Lâm Du!"

A, vẫn bị gọi rồi.

Nhưng giọng nói có vẻ lạ lạ.

Tôi ngẩn ra, quay đầu nhìn.

Thấy Sở Dịch đứng bên xe bảo mẫu của anh ấy, vẫy tay gọi tôi.

Nhân viên tổ đạo cụ đứng cách đó không xa, trông có vẻ ngại ngùng.

Tôi đội mũ lên, bước đến:

"Có chuyện gì sao?"

Sở Dịch quay người vào trong xe, ý bảo tôi đi theo.

Lên xe rồi, tôi mới phát hiện không gian bên trong rất rộng lớn, gấp đôi xe bảo mẫu của Diệp Diễm.

Sở Dịch chỉ vào chú mèo vàng đang cuộn tròn trên sofa:

"Tôi sợ nó cô đơn, em giúp tôi trông nó một lát được không?"

Mèo biết cô đơn á?

Tôi nghi hoặc nhìn anh ấy.

Sắc mặt anh ấy không hề thay đổi:

"Trong tủ lạnh có nước, trong tủ có đồ ăn vặt, trên xe có mạng, em cứ ở đây là được."

"Được!" Tôi lập tức đồng ý: "Tôi yêu mèo lắm!"

Khóe môi Sở Dịch hơi nhếch lên một chút, rồi anh ấy xuống xe đi quay hình.

Tôi đổ người xuống sofa, thở dài hạnh phúc.

Ngẩng đầu lên, chạm mắt với chú mèo vàng.

Lúc này, tôi mới để ý, cái đuôi của nó chỉ còn một nửa.

Đây là… con mèo mà Sở Dịch đã cứu từ hồ nhân tạo hôm đó sao?!

Lòng tôi chấn động, quan sát kỹ hơn, tôi càng chắc chắn suy đoán của mình.

Đúng là nó rồi!

Sở Dịch đã cứu nó, còn nuôi nó lớn đến vậy.

"Meow~~~"

Chú mèo vàng kêu lên một tiếng, dụi đầu vào tôi.

Tôi xoa xoa đầu nó, cảm thán:

"Bé gặp được người tốt rồi đấy."

7.

Buổi chiều tối, khi Sở Dịch tan làm về, tôi bước xuống từ xe bảo mẫu của anh ấy.

Có người trêu chọc tôi:

"Tiểu Lâm hôm nay nhàn nhã ghê ha."

Sở Dịch đi ngang qua, cười nhẹ:

"Không nhàn đâu, Thiên Tứ nhà tôi khó hầu hạ lắm."

Bước chân tôi khựng lại, ngơ ngẩn nhìn anh ấy.

Nói dối.

Mèo nhà anh ấy rất ngoan, hầu như chẳng cần chăm sóc gì cả.

Sở Dịch gật đầu với tôi:

"Làm phiền em rồi, Lâm Du."

Giọng anh rất hay, chỉ vì một tiếng "Lâm Du" này mà tim tôi lỡ nhịp một chút.

"Thế mà anh ấy lại nhớ tên mình."

Nằm trên giường, tôi lẩm bẩm.

Diệp Diễm vừa đắp mặt nạ vừa đi tới:

"Bảo bối, đừng tự ti, cậu xứng đáng để người khác ghi nhớ mà."

"Nhưng mà… đó là Sở Dịch đấy."

Một người tỏa sáng lấp lánh như vậy.

Diệp Diễm thắc mắc:

"Sao tự dưng cậu lại tự ti vậy?"

Tôi sững người, không nói gì.

Tôi trở mình, nhắm mắt lại.

Không phải tự dưng mà tôi trở nên tự ti.

Thực ra, dường như mỗi khi đứng trước mặt Sở Dịch, tôi… luôn như thế.

Rõ ràng là bạn thân không giấu nhau chuyện gì, nhưng tôi lại chẳng thể nào nói với Diệp Diễm rằng, tôi từng rung động với Sở Dịch.

Thậm chí, chỉ cần ý nghĩ này lóe lên trong đầu, tôi sẽ lập tức tìm cách xua đuổi nó đi.

Tôi không có vẻ ngoài xinh đẹp như Diệp Diễm.

Cũng không có sự quyết đoán, dám yêu dám theo đuổi như cô ấy.

Thậm chí, tôi còn không có cả dũng khí đối diện với lòng mình.

Thế nên tôi luôn tự thôi miên bản thân.

Đây không phải rung động.

Chỉ là… ngưỡng mộ thôi.

Sự ngưỡng mộ dành cho một người xuất sắc.

Mấy ngày tiếp theo, lịch quay chương trình đều kéo dài đến khuya.

Tôi theo sát bên Diệp Diễm chăm sóc cô ấy.

Sắp quay xong, cô ấy vẫy tay với tôi:

"Bảo bối, cậu đi thu dọn đồ giúp tớ trước đi, lát nữa chúng ta có thể về luôn."

"Được."

Tôi mang đồ về xe bảo mẫu xong, quay lại đón cô ấy.

Nhưng tìm khắp phim trường cũng không thấy bóng dáng Diệp Diễm đâu cả.

Nhân viên lần lượt lên xe rời đi.

Tôi vội vã kéo phó đạo diễn lại.

"Diệp Diễm đâu rồi?"

Phó đạo diễn ngớ người:

"Không phải đi cùng cô rồi sao?"

"Không có! Anh có thấy cô ấy không?"

Có người giục phó đạo diễn lên xe nhanh.

Anh ta trả lời qua loa:

"Chắc đi với tổ quay phim về chỗ nghỉ rồi, cô về kiểm tra thử đi!"

Nói xong, anh ta chui vào xe, rời đi mất.

Tôi vừa gọi điện cho Diệp Diễm vừa chạy về lấy xe.

Nhưng điện thoại cô ấy lại đang nằm trong túi tôi.

Cô ấy thường để tôi giữ điện thoại khi làm việc.

Không còn cách nào khác, tôi đành về chỗ ở trước.

Nhưng dù tìm khắp nơi vẫn không thấy cô ấy đâu.

Tôi hoảng hốt, định chạy đi tìm đạo diễn thì thấy một người đang lén lút ngó nghiêng trước cửa phòng mình.

Thấy tôi nhìn sang, người đó lập tức rụt đầu lại.

Linh cảm mách bảo tôi rằng có điều bất thường.

Tôi lập tức lao tới, tóm chặt cô ta đang định lẻn đi.

Nhìn rõ khuôn mặt, tôi nhíu mày:

"Sao lại là cô?"

Cô ta là Tiểu Nhạc, trợ lý của Giang Lan.

"Tôi… tôi chỉ đi ngang qua thôi!"

Ấp úng, ánh mắt né tránh.

Tôi mà tin cô ta thì đúng là chuyện lạ!

Tôi lôi thẳng cô ta vào phòng, nghiêm giọng:

"Diệp Diễm đâu? Có phải mấy người giở trò không?"

Tiểu Nhạc còn nhỏ tuổi, bị tôi ép một chút đã run rẩy.

Tôi rút điện thoại ra:

"Tôi báo cảnh sát đây."

"Đừng!"

Cô ta vội vàng nói:

"Chị Diễm đang ở trên núi!"

Tôi sững người:

"Gì cơ?"

Tiểu Nhạc gần như sắp khóc:

"Là chị Giang Lan thấy mấy ngày nay chị Diễm hoàn thành nhiệm vụ vừa nhanh vừa tốt, nổi bật quá mức, nên muốn cho chị ấy một bài học."

"Chiều tối nay, chị ấy lừa Diệp Diễm lên núi, nói rằng có một nhiệm vụ ẩn giấu, bảo rằng tổ chương trình vẫn còn người ở đó đợi, giục chị ấy đi nhanh lên."

"Chị Diễm hiếu thắng, nên cầm máy quay bí mật rồi đi luôn."

"Bọn tôi nghĩ chị ấy chỉ chạy một đoạn, thấy không có người thì sẽ tự quay về, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy chị ấy xuống…"

"Hơn nữa, tôi còn nghe dân làng nói, buổi tối trên núi có thể sẽ có thú dữ…"

Dây thần kinh trong đầu tôi lập tức căng lên đến cực hạn.

Tôi hét lên:

"Trên ngọn núi nào?!"

"Ngay sau địa điểm quay chương trình hôm nay!"

Tiểu Nhạc sợ quá, khai hết mọi chuyện.

Tôi đẩy cô ta ra, lao vọt khỏi phòng.

Vừa chạy ra khỏi chỗ ở, tôi đã thấy xe của Sở Dịch.

Anh vừa bước xuống xe, tôi không kịp nghĩ gì nhiều, chạy thẳng tới nắm lấy tay áo anh.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, kể hết sự việc cho anh nghe.

"Làm phiền anh tìm đạo diễn ngay, bảo họ lập tức cử người đi tìm Diệp Diễm!"

Nói xong, tôi định bỏ chạy.

Nhưng anh lại túm lấy tay tôi.

"Em định đi đâu?"

Tôi sốt ruột:

"Đi tìm cô ấy!"

"Một mình em à? Bây giờ trời tối rồi, lỡ vừa không tìm thấy cô ấy mà còn lạc luôn cả em thì sao?"

Anh rất bình tĩnh:

"Tôi và trợ lý đi cùng em."

Anh kéo tôi lên xe, bảo tài xế chạy đi.

Sau đó gọi điện cho đạo diễn, bảo họ báo cảnh sát, rồi tìm dân làng gần đó dẫn đường cùng lên núi tìm người.

Tôi ngồi bên cạnh anh, vì quá lo lắng mà cắn chặt môi dưới, chẳng bao lâu sau đã cắn đến bật máu.

Sở Dịch cúp máy, quay sang nhìn tôi, hình như anh hơi khựng lại một chút.

Tôi không để ý anh mà chỉ chăm chăm nhìn phía trước.

Cho đến khi một bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào môi tôi.

Như bị điện giật, tôi sực tỉnh.

"Mở miệng ra."

Theo phản xạ, tôi thả lỏng môi ra.

Sở Dịch nhíu mày quan sát vết thương, rồi lấy một chai nước bên cạnh đưa tôi:

"Súc miệng đi."

Giọng anh nhẹ nhàng:

"Đừng lo quá, Diệp Diễm sẽ không sao đâu. Trước khi quay, chương trình đã kiểm tra rồi, mùa này trên núi không có thú dữ."

Những lời này khiến tôi nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Tôi tránh ánh mắt anh, cúi đầu nhìn xuống đất:

"Cảm ơn anh."

Thình thịch…

Trái tim đập từng nhịp, kịch liệt, rõ ràng.

Chương trước
Chương sau
  • Trang chủ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Mất mật khẩu?

Xin vui lòng nhập mật tên và địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo ra một mật khẩu mới qua email.

wpDiscuz