3
8.
Chúng tôi lên núi rồi tản ra tìm người, nhưng không dám đi quá xa nhau.
Tôi gọi tên Diệp Diễm, càng đi lên tim càng trùng xuống.
Quá tối rồi.
Quá yên tĩnh rồi.
Diệp Diễm ở một mình chắc sợ lắm nhỉ?
Tôi bước sang bên cạnh vài bước, nhưng lại sơ ý trượt chân, cả người ngã xuống đống lá khô.
Đã vậy, đây còn là một con dốc, vừa ngã xuống đã lăn lông lốc xuống dưới.
“A!”
Tôi hoảng hốt kêu lên, vội ôm đầu lại.
Lăn lông lốc, lăn lông lốc.
Không biết đã lăn bao lâu.
Tôi đột ngột rơi vào một cái hố.
Còn chưa kịp kêu đau, tôi đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Diệp Diễm:
“A a a a a! Lợn rừng ở đâu ra vậy! Cút đi! Cút đi!”
Tôi: “…”
Tôi nằm trong hố, lần đầu tiên tôi cảm thấy giọng nói của Diệp Diễm nghe dễ thương đến thế.
Chỉ là, tôi giống lợn rừng lắm sao?!
Tôi bò trên mặt đất, mò mẫm về phía trước, rồi túm lấy chân Diệp Diễm.
Diệp Diễm hét ầm lên: “A a a a a!”
“Đừng hét nữa!” Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Cậu mở mắt ra xem thử được không?”
Diệp Diễm sững lại.
Rồi cô ấy bò sát lại gần tôi:
“Bảo bối?”
“Hức hức hức hức!” Cô ấy ôm chầm lấy cổ tôi: “Tớ biết mà! Tớ biết cậu sẽ đến tìm tớ mà!”
“Mẹ nó chứ, chờ tớ xuống núi, tớ phải đánh chết con tiện nhân đó!”
Thấy cô ấy còn sức để chửi người, tôi cũng yên tâm phần nào.
“Chúng ta mau đi lên thôi.”
Tôi cử động cơ thể, nhưng cổ chân trái lại đau dữ dội.
Hình như bị trật chân rồi.
“Không lên được đâu.”
Diệp Diễm nói bằng giọng đầy chán nản:
“Tớ rơi xuống đây từ lúc trời còn chưa tối, đây là một cái bẫy thú bị bỏ hoang, khá sâu, hơn nữa vách hố trơn nhẵn, không có ai kéo thì chúng ta không lên nổi đâu.”
Cô ấy vừa nói xong, trên đỉnh đầu liền vang lên tiếng động.
Diệp Diễm nắm chặt lấy tay tôi, không dám phát ra tiếng.
Giây tiếp theo, một người lấm lem bụi bẩn xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi.
“Lâm Du?!”
Giọng nói này…
Tôi vội giơ điện thoại lên soi, là Sở Dịch.
Nhìn thấy chúng tôi, anh ấy nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn dáng vẻ chật vật của anh ấy, tôi lại thất thần mất một lúc.
Tôi lăn xuống đây mất một khoảng thời gian, vậy mà anh ấy vừa nghe tiếng đã chạy xuống, không dừng lại chút nào, chắc hẳn đã ngã không ít lần.
Anh ấy là diễn viên, phải dựa vào gương mặt để kiếm cơm.
Không sợ ngã trầy mặt sao?
Trong lúc tôi còn ngẩn người, anh ấy đã gọi trợ lý đến.
Họ buộc quần áo lại với nhau rồi thả xuống, tôi và Diệp Diễm lần lượt được kéo lên.
Vừa lên đến nơi, Sở Dịch lập tức nhìn về phía cổ chân trái của tôi.
“Bị trật chân à?”
Tôi gật đầu, liếc thấy Diệp Diễm đang vịn eo, buột miệng hỏi:
“Cậu lại bị đau lưng à?”
Trước đây khi quay phim cổ trang, cô ấy từng ngã ngựa, từ đó lưng không được tốt lắm.
Cô ấy khó chịu gật đầu.
Sở Dịch nói với trợ lý:
“Chúng ta mỗi người cõng một người, đừng ở đây lâu, không an toàn.”
Anh ấy nói có lý.
Bây giờ không phải lúc làm bộ làm tịch.
Tôi nhảy lò cò về phía trợ lý của anh ấy.
Sở Dịch bước qua túm lấy cổ áo sau lưng tôi:
“Em làm gì vậy?”
Tôi khó hiểu:
“Không phải anh cõng Diệp Diễm sao? Cô ấy nhẹ hơn em, trợ lý trông có vẻ khỏe, chắc là có thể cõng được em.”
“Lâm Du.” Sở Dịch bật cười vì tức giận: “Em coi thường tôi đấy à?”
Trời đất chứng giám, tôi không hề có ý đó.
Còn chưa kịp nói gì, anh ấy đã ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
Bên kia, Diệp Diễm đã nhảy lên lưng trợ lý.
Nhìn vẻ mặt đau đớn của cô ấy, bây giờ không thể chậm trễ nữa.
Tôi cắn răng, cẩn thận nằm lên lưng Sở Dịch.
Vừa áp xuống, tôi giật mình.
Thì ra Sở Dịch thuộc kiểu người "mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì có cơ bắp" đây mà.
Cơ lưng rắn chắc mạnh mẽ, vững vàng cõng tôi xuống núi.
Tìm thấy Diệp Diễm, dây thần kinh căng thẳng trong tôi cũng giãn ra.
Mà một khi thả lỏng, đầu óc lại dễ suy nghĩ lung tung.
Tôi nằm trên lưng Sở Dịch, toàn thân cứng đờ.
Trong đầu càng rối bời.
Bây giờ mới thấy hối hận.
Không nên đâu! Sao tôi có thể để Sở Dịch cõng mình được chứ?!
Tôi vẫn còn một chân lành lặn mà, có thể nhảy lò cò mà đi mà!
Sai lầm, sai lầm rồi.
“Lâm Du.”
Sở Dịch bỗng gọi tôi.
Tôi: “Hả?”
“Không có gì.”
Giọng anh ấy mang theo ý cười:
“Tôi chỉ muốn xác nhận lại, tôi đang cõng một người, chứ không phải một khúc gỗ.”
Lúc này tôi chỉ biết thầm cảm ơn vì trời đã tối.
Không để anh ấy nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tôi.
“Lâm Du, trước đây, khi em giúp Diệp Diễm theo đuổi tôi, chẳng phải em rất hay nói sao?”
Câu nói bất thình lình của Sở Dịch khiến tôi ngây ra.
8.
Thật ra, những điều tôi đính chính trên mạng cũng không hoàn toàn là giả.
Những lá thư tình, bữa sáng mà Diệp Diễm gửi cho Sở Dịch, đúng là tôi đưa giúp.
Không chỉ vậy, tôi còn giúp cô ấy tìm hiểu sở thích, gu lý tưởng của Sở Dịch.
Nhưng tin tức thu thập được thì đủ loại, thật giả lẫn lộn, tôi lười phân biệt, nên quyết định hỏi thẳng đương sự.
Tôi lấy được thời khóa biểu của Sở Dịch, rồi chạy sang tiết Chính trị, ngồi ngay cạnh anh ấy.
“Chào cậu, cậu thích ăn gì?”
Tôi cầm một tờ bảng câu hỏi, nghiêm túc điều tra.
Sở Dịch bị tôi làm cho giật mình, nhưng sau khi hoàn hồn lại thì vẫn thành thật trả lời:
“Đồ ngọt.”
Tôi không ngẩng đầu lên:
“Cậu thích môn thể thao nào?”
“Bơi lội.”
“Thích đọc sách hay xem phim?”
“Xem phim.”
“Hài hay hành động?”
“Hành động.”
Sau khi tiết học kết thúc, tôi nói cảm ơn rồi định cầm bảng câu hỏi rời đi, nhưng lại bị Sở Dịch chặn đường.
“Này anh bạn, cậu tìm hiểu thông tin cá nhân của tôi nhiều thế, tôi cũng nói cho cậu hết rồi, hay là giúp tôi một việc đi?”
Hồi đó, anh ấy vẫn tưởng tôi là con trai.
Sở Dịch là hội trưởng câu lạc bộ bơi lội của trường, cần quay một video hướng dẫn dạy bơi cho hội viên mới.
Anh ấy muốn tôi phối hợp với mình.
Được thôi, vì hạnh phúc của chị em mình, tôi quyết định hy sinh một chút.
Lúc thay đồ bơi xong đi ra, Sở Dịch cười cười:
“Sao mặc kín thế?”
Tôi lười để ý:
“Mau bắt đầu đi.”
Anh ấy hướng dẫn tôi một số động tác, nhưng ngay trước khi tôi xuống nước, anh ấy bỗng nhỏ giọng dặn dò:
“Này, nhắc cậu một chút, lát nữa xuống nước đừng vội quá, lực tác động của nước khá mạnh đấy, phải chú ý bảo vệ bộ phận quan trọng…”
Tôi nghe xong mà trán giật giật.
Dù mặt dày đến đâu, lần này tôi cũng cảm thấy xấu hổ rồi.
Tôi hít sâu, ngẩng lên cười với anh ấy.
“Tôi là con gái, cảm ơn.”
Video hướng dẫn hôm đó được quay thế nào, tôi cũng chẳng rõ.
Tôi chỉ nhớ giọng nói của Sở Dịch chỉ đạo:
“Đúng rồi, xuống nước thì hít vào, ngoi lên thì thở ra, xuống nước thì hít vào, ngoi lên thì thở ra…”
Anh ấy cũng đơ luôn.
9.
Chúng tôi đang xuống núi được một nửa thì gặp đoàn đạo diễn đang hớt hải chạy lên.
Thấy chúng tôi, họ như trút được gánh nặng, vội vàng dìu tôi và Diệp Diễm xuống núi.
Trên đường về chỗ ở, Giang Lan chạy tới, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Thật xin lỗi, chị Diệp Diễm, em nghe nhầm, em thật sự không cố ý.”
Cô ta khóc đến mức lê hoa đái vũ, trông đáng thương vô cùng.
Tôi bốc hỏa.
Diệp Diễm nhà chúng tôi còn chưa khóc, cô ta lại dám khóc trước?
Ngay giây tiếp theo, một bóng người lao thẳng về phía trước.
Diệp Diễm túm chặt tóc của Giang Lan, kéo đến mức cô ta la oai oái:
“Đồ lừa đảo! Con tiện nhân! Rõ ràng cố ý!”
Giang Lan không giả bộ được nữa, lập tức phản công.
Nhưng eo của Diệp Diễm vẫn còn đau, chẳng mấy chốc đã rơi vào thế yếu.
À há, dám đánh bạn thân tôi trước mặt tôi à?
Tôi bật người lao lên, siết cổ Giang Lan từ phía sau, ép cô ta buông tóc Diệp Diễm ra.
“Nếu Diệp Diễm có chuyện gì, bà đây không tha cho cô đâu!”
Ba chúng tôi lao vào đánh nhau, khiến tổ chương trình trợn mắt há mồm.
Họ cuống quýt chạy tới, tốn bao nhiêu sức mới kéo được chúng tôi ra.
Sở Dịch đứng một bên, xem rất vui vẻ.
Trợ lý hỏi:
“Anh không vào can ngăn à?”
“Sao phải vội? Cô ấy đâu có bị thiệt.”
Trợ lý ngơ ra, quay đầu nhìn ông chủ nhà mình.
Ánh mắt anh không hề chớp lấy một cái, dịu dàng như đang nhìn người thương khiêu vũ.
Nhưng bên kia, chỉ có ba người phụ nữ tóc tai bù xù đang đánh lộn.
Ừm…
Ảnh đế quả nhiên là ảnh đế.
Nhìn cái gì cũng thâm tình.
Tôi và Diệp Diễm ở lại phòng khám gần đó một đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa nhìn thấy hot search trên điện thoại, chúng tôi suýt thì ngất xỉu.
Giang Lan lại dám đi trước một bước để vu oan chúng tôi!
# Diệp Diễm và bạn thân hành hung Giang Lan tại hiện trường ghi hình #
Kèm theo là một đoạn video ba chúng tôi đánh nhau.
Thật quá đáng!
Thật quá đáng!
Diệp Diễm tức đến mức lăn lộn trên giường.
Tôi nghi hoặc:
“Cậu có thể đính chính không? Nói cô ta lừa cậu lên núi, suýt nữa thì xảy ra chuyện ấy?”
“Không có bằng chứng!”
Diệp Diễm giận đến run rẩy:
“Làm gì cũng phải có chứng cứ, không thì fan sẽ không tin đâu!”
“Thế cứ để cô ta bôi nhọ chúng ta à?”
Đã có rất nhiều bình luận rồi.
[Lại là hai người họ? Về nhà đi, Diệp Diễm, dẫn theo con bạn phiền phức của cô về nhà đi!]
[Hành hung người ngay trước ống kính? Thật quá đáng, Giang Lan thảm quá.]
[Chuyện này có thể báo cảnh sát rồi đấy?]
[Tổ chương trình không quản lý à?]
[Hai bà điên này có thể rời khỏi chương trình không? Tôi sợ họ bám lấy idol nhà tôi quá!]
[Ôi dào! Sở Dịch cũng có mặt ở đó.]
[@Sở Dịch, anh ơi, bảo vệ bản thân nhé.]
[@Sở Dịch, anh ơi, bảo vệ bản thân nhé.]
[@Sở Dịch, anh ơi, bảo vệ bản thân nhé.]
[@Sở Dịch, anh ơi, bảo vệ bản thân nhé.]
Tôi: “…”
Bọn tôi là phần tử nguy hiểm à?
Mấy người nói thế thực sự khiến tôi rất tổn thương đấy nhé.
Tôi tắt điện thoại, ngửa mặt nằm suy nghĩ về nhân sinh.
Diệp Diễm trên giường bên cạnh bỗng ôm điện thoại bật dậy.
“Ôi trời ơi!”
“Sao thế?”
“Bảo bối, cậu mau xem hot search đi!”
“Không muốn xem! Toàn chửi bọn mình thôi.”
“Không phải!” Diệp Diễm gấp gáp, dí luôn điện thoại vào mặt tôi: “Hot search mới kìa!”
Tôi nhìn kỹ, lập tức ngồi bật dậy.
# Sở Dịch tạm dừng ghi hình, tuyên bố từ chối hợp tác với Giang Lan #
Chuyện gì vậy?
Tôi mở điện thoại, vội vàng nhấn vào xem.
Bên dưới từ khóa đó là một bài đăng Weibo vừa được Sở Dịch cập nhật.
Nội dung ngắn gọn, nói rằng có một nghệ sĩ họ Giang trong tổ chương trình có phẩm hạnh không tốt, anh ấy từ chối tiếp tục hợp tác, sẵn sàng bồi thường phí vi phạm hợp đồng.
Đính kèm, là một đoạn video trích xuất từ camera hành trình.
Trong video, Giang Lan vừa hút thuốc vừa nguyền rủa Diệp Diễm, nói với trợ lý rằng muốn cho cô ấy một bài học.
Trợ lý hỏi cô ta định làm gì.
Cô ta cười lạnh:
“Đơn giản lắm? Để cô ta qua đêm trên núi thôi.”
Hot search này bùng nổ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã leo lên vị trí số một.
Cùng lúc đó, công ty của Diệp Diễm cũng phản ứng kịp thời.
Họ đăng một thông báo:
[Nghệ sĩ Diệp Diễm của công ty chúng tôi bị kẻ có ý đồ xấu lừa lên núi, khiến chấn thương ở eo trở nặng, tinh thần cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, mới có hành vi thiếu lý trí khi nhìn thấy kẻ đã hãm hại mình. Chúng tôi thành thật xin lỗi vì những ảnh hưởng tiêu cực do sự việc này gây ra. Hiện tại, Diệp Diễm đang tích cực điều trị, cố gắng hồi phục sớm nhất có thể để quay lại với khán giả.]
Ngay lập tức, tài khoản Weibo của Diệp Diễm tràn ngập bình luận.
Ồ, toàn là fan thương xót cô ấy.
Cô ấy vừa cười, vừa trả lời từng người.
Tôi thở phào.
Vậy là không cần lo lắng nữa.
Nghĩ đến hot search vừa rồi, lòng tôi khẽ rung động.
Không kìm được, tôi mở lại Weibo của Sở Dịch, nhìn thật lâu, rồi mở khung tin nhắn, gửi một câu:
“Cảm ơn.”
Chỉ là để tìm chút an ủi tâm lý thôi.
Mỗi ngày có biết bao nhiêu người nhắn tin cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không thấy đâu.
Gửi xong, tôi định tắt điện thoại.
Không ngờ lại có tiếng “ting~” vang lên.
Tôi sững sờ ba giây, rồi nhìn vào màn hình.
Là tin nhắn trả lời từ Sở Dịch.
“Không cần cảm ơn.”