4
9.
Nghỉ ngơi một tuần thì chân tôi đã gần như khỏi hẳn.
Tổ chương trình đã hủy hợp đồng với Giang Lan, cô ta rời khỏi đoàn phim từ hai ngày trước, đang chật vật xử lý cơn bão tin tức tiêu cực.
Công ty của Diệp Diễm cử hẳn hai trợ lý đến chăm sóc cô ấy, tôi ở lại chỉ khiến cô ấy phân tâm.
Vậy nên, sáng nay, sau khi nhắn tin cho cô ấy, tôi thu dọn hành lý rời khỏi thôn Đào Hoa.
Lúc đó không tìm được xe ra huyện, may mắn thế nào lại gặp một bác nông dân cho đi nhờ máy kéo.
Bác rất cởi mở:
"Thôn chúng tôi đẹp lắm, năm nào cũng có nhiều du khách đến chụp ảnh."
Tôi nhìn rừng đào đang nở rộ xung quanh, gật đầu:
"Đẹp thật."
Bác cười nói:
"Sao không ở lại lâu hơn? Giờ đã đi rồi, cháu nỡ à?"
Tôi khựng lại, lòng bỗng dưng chua xót.
Tất nhiên là không nỡ chứ, sao mà nỡ được?
Bác tiếp tục hào hứng:
"Nói cho cháu biết nhé, tháng sáu, tháng bảy ở đây cũng đẹp lắm!"
Bác vừa kể vừa ngoái lại nhìn tôi.
Tôi chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa đôi câu.
Vừa ngẩng đầu lên, tôi bỗng thấy một chiếc xe tải nhỏ lao tới.
Con đường này hẹp, hai xe không thể tránh nhau!
Tôi hoảng hốt hét lên:
"Bác ơi! Xe kìa!"
Bác giật mình, vội vàng đánh lái tránh chiếc xe đang lao đến.
Nhưng máy kéo nặng nề, đánh lái gấp khiến nó mất thăng bằng, cả xe lẫn người đều lật nhào xuống ruộng lúa bên cạnh.
Tôi lồm cồm bò dậy, đang định trèo lên bờ thì có một bàn tay vươn tới.
Theo phản xạ, tôi nắm lấy, nhờ người đó kéo mình lên.
Quệt bùn khỏi mắt, tôi lí nhí nói:
"Cảm ơn nhé."
Gạt được hết bùn ra, tôi nheo mắt nhìn người trước mặt.
Vừa nhìn rõ mặt người đó, tôi lập tức ngây người.
Tại sao?
Tại sao trong số những lần tôi chật vật nhất, luôn bị Sở Dịch bắt gặp vậy?
Lúc này, bác nông dân cũng tự bò lên được, xách hành lý của tôi đưa qua:
"Cô gái à, xe hỏng rồi, tôi phải đi gọi người sửa, không chở cháu được nữa, xin lỗi nhé."
Tôi vội xua tay:
"Không sao, không sao ạ."
Bác lắc lư bỏ đi, tôi và Sở Dịch đứng nhìn nhau.
Anh ấy chỉ vào chiếc xe bảo mẫu bên cạnh:
"Hay là để tôi đưa em đi?"
Tôi gật đầu:
"Làm phiền anh vậy."
Không còn cách nào khác mà.
Lên xe rồi, tôi mới thấy thực sự bối rối.
Xe sạch sẽ quá.
Còn tôi thì đầy bùn đất.
Sở Dịch cười nhẹ:
"Không sao đâu, em cứ ngồi đi."
Tôi vẫn ngại ngùng, nên đã cởi áo khoác ra, dùng mặt sạch trải lên ghế rồi mới dám ngồi xuống.
Bầu không khí im lặng có chút gượng gạo.
Tôi cười trừ:
"Đúng là trùng hợp ghê, lại gặp anh ở đây."
Sở Dịch bình thản nói:
"Không phải trùng hợp."
Tôi ngạc nhiên: "Hả?"
Anh quay sang nhìn tôi:
"Nghe Diệp Diễm nói em sắp đi, tôi cố tình đến tìm em."
Tôi sững sờ nhìn anh, chỉ nghe thấy tim mình đập thình thịch.
Sở Dịch khoanh tay đặt lên đầu gối, mười ngón tay đan vào nhau, khớp ngón tay trắng bệch, trông có chút căng thẳng.
Sau hai giây ngập ngừng, anh mới lên tiếng:
"Trước đây, trên mạng… em nói thích tôi..."
Tôi tròn mắt, cuống quýt xua tay.
Nhưng anh không để ý, vẫn tiếp tục:
"Em nói từng gửi thư tình cho tôi, từng tặng bữa sáng..."
Tôi càng xua tay mạnh hơn, vừa định lên tiếng chối thì nghe thấy anh nói tiếp:
"Nếu tôi biết đó là em, tôi đã đồng ý rồi."
Ầm…
Như một tia sét đánh xuống đầu.
Tôi ngây ngẩn nhìn anh.
Tay quên vung.
Miệng quên nói.
Cả tim, cũng quên mất nhịp đập.
Đầu óc ù ù mất một lúc, tôi khô khốc hỏi:
"Anh đùa đấy à?"
Sở Dịch nghiêm túc:
"Tại sao em nghĩ thế?"
Tôi bối rối:
"Bởi vì... thư tình Diệp Diễm đưa anh không nhận, quà cô ấy tặng anh không lấy, sao có thể nhận của tôi chứ?"
"Thì có gì liên quan đâu?" Sở Dịch càng khó hiểu: "Hai người đâu phải một."
Tôi sốt ruột:
"Nhưng Diệp Diễm xinh đẹp, ăn nói khéo léo, tính cách cũng rất tốt..."
"Em cũng rất tốt mà."
Câu nói này của anh làm tất cả lời phản bác của tôi nghẹn lại trong cổ họng.
Và vẻ mặt của anh, hoàn toàn không giống như đang đùa.
Sở Dịch nghĩ một lúc, rồi nói:
"Em biết không? Thời đại học, tôi rất ít khi cho người khác số liên lạc."
Tôi nhìn anh đầy nghi hoặc.
Rõ ràng khi đó tôi vừa xin là có ngay mà.
Anh mỉm cười:
"Tôi đưa cho em là vì tôi nhận ra em."
Sở Dịch nói:
"Hôm khai giảng khóa em, có một con mèo con rơi xuống hồ nhân tạo trong trường, tôi cứu nó lên, là em đã kéo tôi lên."
Tôi kinh ngạc:
"Anh nhớ tôi?"
"Nhớ chứ."
Sở Dịch cười:
"Xin lỗi, lúc đó cứ nghĩ em là con trai, còn thầm nghĩ cậu trai này trông thư sinh ghê."
Mặt tôi đỏ bừng, hơi ngượng ngùng.
Sở Dịch kể tiếp:
"Con mèo đó bị ai đó cố tình cắt đuôi rồi ném xuống hồ. Mà đúng lúc khu vực đó lại không có camera giám sát, không tìm được thủ phạm."
"Thế nên, suốt một thời gian dài, tôi thường xuyên đi vòng quanh khu đó. Tôi nghĩ, người đã làm một lần, ắt sẽ có lần thứ hai."
"Trong lúc tôi quanh quẩn ở đó, tôi luôn thấy em. Em cũng đi tìm thủ phạm phải không?”
Tôi kinh ngạc trước sự tinh tế của anh.
Đúng là hồi đó, tối nào tôi cũng chạy bộ quanh hồ nhân tạo.
Không ngờ, tôi thực sự đã bắt được tên đó.
Một nam sinh lén lút chạy xuống gầm cầu, đang lấy gì đó từ trong cặp ra định ném xuống nước thì bị tôi bắt gặp.
Tôi cầm gậy lao vào ngay.
Giờ nghĩ lại, hồi đó đúng là hơi liều lĩnh.
May mà lúc ấy có người gần đó, nếu không thì có lẽ gã đó đã chạy thoát.
Tôi đột nhiên sững lại.
Quay ngoắt sang nhìn Sở Dịch:
"Người giúp tôi bắt gã đó... không phải là anh chứ?"
Anh gật đầu, ánh mắt lấp lánh ý cười:
"Là tôi. Lúc đó em chỉ chú ý đến tên đó, không nhớ nổi mặt tôi cũng phải."
Nhưng anh lại nhớ tôi.
"Về sau biết em là con gái, tôi càng muốn tìm hiểu em hơn."
"Em tốt bụng, dũng cảm."
"Khi em đứng cạnh Diệp Diễm, ánh mắt tôi luôn nhìn về phía em trước tiên."
"Lâm Du, em có một tâm hồn rực rỡ."
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt đó không hề có chút bông đùa, chỉ toàn sự chân thành và mong chờ.
Tôi không muốn lừa dối anh.
Thế là tôi kể hết sự thật về bài đính chính kia cho anh nghe.
Nhưng kể xong, anh không có phản ứng gì quá lớn.
Sở Dịch chỉ mỉm cười:
"Em có thể bắt đầu thử từ bây giờ."
"Thử gì?"
"Thử bắt đầu thích tôi."
10.
Nửa sau quãng đường, tôi không biết mình đã vượt qua như thế nào.
Có lẽ ánh mắt của Sở Dịch quá nóng bỏng.
Tôi chỉ có thể nghiêng đầu, tựa vào cửa sổ giả vờ ngủ.
Nhưng trong đầu tôi rối loạn, như bị vô số âm thanh nhỏ bé nhấn chìm.
~ ~ ~
Sau khi về nhà, tôi trở lại cuộc sống bình thường.
Ru rú trong nhà viết kịch bản, gọi điện cho Diệp Diễm, nghe cô ấy than phiền về một nghệ sĩ nào đó.
Chiều hôm ấy, điện thoại reo.
Tôi tưởng là Diệp Diễm nên chẳng nghĩ ngợi gì mà bắt máy ngay.
"Alô?"
"Lâm Du."
Tôi sững người:
"Sở Dịch?"
"Là tôi."
Giọng anh mang theo ý cười:
"Không ngờ em vẫn nhớ giọng tôi."
Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy má mình nóng bừng lên.
Sở Dịch nói:
"Tôi xin được số của em từ Diệp Diễm."
"Ồ, có chuyện gì vậy?"
"Em có kịch bản nào trong tay không?"
Tôi ngập ngừng:
"Có... Anh hỏi cái này làm gì?"
Chuyên ngành đại học của tôi là biên kịch, tôi luôn muốn trở thành một biên kịch thực thụ.
Nhưng đáng tiếc, sau khi tốt nghiệp, tôi liên tục vấp ngã.
Từng nhận vài dự án nhưng đa số đều chết yểu.
Có lúc viết được nửa chừng thì dự án bị hủy.
Sở Dịch nói:
"Đạo diễn Tăng Ký đang chuẩn bị một bộ phim truyền hình đô thị trinh thám, hiện tại ông ấy đang tìm biên kịch. Tôi sẽ cho em một địa chỉ email, em gửi kịch bản của mình qua đó nhé."
Tôi lập tức từ chối theo phản xạ: "Em không làm được đâu."
Đó là đạo diễn Tăng Ký!
Phim của ông ấy đều là tác phẩm xuất sắc, nâng đỡ không biết bao nhiêu ảnh đế, ảnh hậu.
Đồng thời, ông ấy cực kỳ khắt khe với kịch bản, thường phải trau chuốt vài năm mới có thể khởi quay.
"Không thử thì sao biết không được?"
Giọng Sở Dịch dịu dàng nhưng đầy sức mạnh.
"Lâm Du, em cũng rất giỏi. Khi học đại học, em đã giành quán quân ba năm liên tiếp trong cuộc thi sáng tác kịch bản ngắn. Em là nhân vật nổi bật của khoa biên kịch đấy."
"Em có thực lực, có ý tưởng, chỉ thiếu một chút may mắn mà thôi."
"Lâm Du, đừng tự ti."
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn gương mặt mình phản chiếu trên kính.
Lặng im hồi lâu.
Sở Dịch không thúc giục.
Anh chỉ yên lặng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, tôi chớp mắt để xua đi cảm giác cay cay nơi khóe mắt.
"Được, phiền anh gửi email cho em."
"Được."
"Sở Dịch." Tôi mỉm cười: "Cảm ơn anh."
11.
Đạo diễn Tăng Kỳ gửi phản hồi rất nhanh.
Phản hồi rất dài, dày đặc chữ.
Nhưng tôi chỉ có thể nhìn rõ câu cuối cùng…
[Kịch bản còn non nớt, đôi chỗ chưa hoàn thiện, nhưng có thể thấy biên kịch rất có linh khí, ý tưởng độc đáo, không theo khuôn mẫu. Hoan nghênh bạn gia nhập đội ngũ, hãy thêm phương thức liên lạc để trao đổi chi tiết.]
Tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
Cuối cùng xác nhận rằng… đây không phải là mơ.
Tôi thật sự đã nhận được lời mời từ đạo diễn Tăng Kỳ!
A a a a a a a!
Tôi hưng phấn đến mức đấm một cú vào không khí, sau đó lập tức chia sẻ tin vui này với Diệp Diễm.
"Tuyệt quá! Bảo bối! Cậu giỏi quá đi!"
Diệp Diễm hào phóng dành cho tôi sự công nhận:
"Sau này nếu cậu trở thành biên kịch nổi tiếng, nhất định phải nâng đỡ đứa nghệ sĩ hạng xoàng như tớ đấy nhé! Huhu, đến lúc đó tớ sẽ ôm chặt đùi cậu luôn!"
Tôi lườm cô ấy:
"Đợi tớ thành biên kịch lớn, chắc chắn cậu cũng đã là đỉnh lưu rồi."
"Hahahaha, đúng! Chúng ta cùng nhau đi trên con đường trải đầy hoa!"
Diệp Diễm vẫn còn công việc nên chúng tôi không nói chuyện lâu mà cúp máy luôn.
Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Tôi ngước mắt nhìn trần nhà, tâm trạng dần bình tĩnh lại.
Không thể kiểm soát được, trong đầu hiện lên hình bóng của một người.
Tôi nghĩ, tin vui này… nên chia sẻ với anh ấy.
Tôi hít một hơi thật sâu, bấm gọi số của Sở Dịch.
Rất nhanh, đầu dây bên kia bắt máy.
Tôi cố để giọng nói của mình nghe thật nhẹ nhàng:
"Nói cho anh một tin tốt nhé…"
Sở Dịch yên lặng lắng nghe.
Sau khi tôi nói xong, anh ấy bật cười:
"Chúc mừng em, biên kịch Lâm Du."
Mặt tôi đỏ bừng:
"Em vẫn chưa phải mà…"
"Trong lòng tôi, em đã là biên kịch rồi."
Sở Dịch không đợi tôi phản bác, mà hỏi tiếp:
"Bây giờ em đang ở Ninh thị sao?"
Tôi gật đầu:
"Ừm, đang ở đây."
"Tôi cũng đang làm việc ở đây." Giọng anh ấm áp như cơn gió xuân đêm khuya thổi đến từ nơi xa: "Muốn gặp mặt không, Lâm Du?"
Muốn gặp mặt không…
Muốn gặp mặt không…
Khoảnh khắc đó, tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Chỉ có một giọng nói từ sâu trong nội tâm đang gào thét điên cuồng.
Muốn!
Muốn gặp!
Tôi không ngờ Sở Dịch lại ở gần nhà tôi đến vậy.
Tôi vừa gửi vị trí cho anh, anh đã cười nói:
"Em chờ chút, tôi đến đón em."
Chúng tôi gặp nhau ở cổng khu chung cư.
Xe của anh dừng bên đường, anh đứng tựa vào xe, đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, cúi đầu lặng lẽ đứng đó.
Càng đến gần, tim tôi đập càng nhanh.
Khi còn cách anh vài bước, Sở Dịch nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại.
Rồi anh khẽ cong khóe mắt.
Nhìn anh, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa mà sải bước tới, đưa tay ôm chầm lấy anh.
"Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã giúp em tìm lại sự tự tin.
Cảm ơn anh đã khiến em cảm thấy bản thân không tệ như vậy.
Cảm ơn anh, vì đã để em biết rằng, em cũng xứng đáng được yêu thương.
Sở Dịch sững lại một chút, rồi giơ tay ôm lấy eo tôi.
Giọng anh vang lên bên tai tôi:
"Không cần khách sáo."
"Sở Dịch, em nghĩ… em không cần thử nữa rồi."
"Thử gì?"
"Thử thích anh."
Sở Dịch bật cười:
"Tại sao?"
"Bởi vì, tình cảm em dành cho anh vốn chưa bao giờ dừng lại."
Gió xuân về đêm thật dịu dàng.
Chúng tôi ôm nhau dưới ánh đèn đường.
Không khí rất tốt, cho đến khi có ai đó hét lên.
"Ôi đệch?! Bảo bối?!"
Tôi mở mắt.
Đối diện với tôi là Diệp Diễm, người đang đeo khẩu trang, kéo theo vali hành lý.
"A a a a a! Cậu yêu đương rồi? Sao không nói với tớ?"
Diệp Diễm vứt luôn vali sang một bên, lao đến với khí thế bừng bừng.
"Để xem là ai! Ai mà có thể khiến cậu trọng sắc khinh bạn như vậy!"
"Tớ vất vả chạy về chúc mừng cậu, còn cậu thì lại ôm đàn ông?"
Tôi cố gắng ngăn cản nhưng không thành công.
Sở Dịch đã buông tôi ra.
Anh quay đầu nhìn Diệp Diễm, đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của cô ấy, anh tháo khẩu trang xuống.
"Chào cô."
Diệp Diễm chết sững.
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, lại nhìn Sở Dịch, rồi lại nhìn tôi.
Cuối cùng, hai mắt trợn ngược, ngã thẳng ra sau.
Tôi vội vàng lao đến đỡ cô ấy.
Diệp Diễm nhắm nghiền mắt, miệng lẩm bẩm:
"Đây là ảo giác, đây là ảo giác…"
12.
"Đây không phải ảo giác!"
Diệp Diễm cuộn mình trên ghế sofa, trừng mắt nhìn tôi:
"Cậu lại dám giấu tớ lâu như vậy?"
"Xin lỗi mà."
Tôi chột dạ:
"Dù sao tớ cũng không ngờ tới..."
Tôi cẩn thận quan sát cô ấy.
"Diệp Diễm, cậu giận à?"
"Giận chứ."
Diệp Diễm vỗ một cái lên cánh tay tôi:
"Tớ chỉ giận vì cậu giấu tớ thôi!"
Cô ấy khoác tay tôi, nói tiếp:
"Thực ra, Sở Dịch cũng khá tốt đấy. Hai người ở bên nhau, tớ hoàn toàn không có ý kiến gì."
"Nhưng mà, trước đây cậu..."
"Trước đây tớ có theo đuổi anh ấy thật, nhưng cậu cũng biết mà, tớ chỉ thấy đẹp trai nên muốn theo đuổi thôi. Hơn nữa, lúc đó cậu còn giúp tớ nhiều hơn cả bản thân tớ nữa, tớ đâu có nghiêm túc đâu."
Diệp Diễm nói:
"Bảo bối, cậu đừng có áp lực tâm lý, cứ thoải mái yêu đương đi!"
Cô ấy ôm lấy tôi:
"Bảo bối của tớ vừa giỏi vừa tốt như vậy, thằng cha Sở Dịch kia cũng coi như tạm đủ tiêu chuẩn để xứng với cậu!"
Cô ấy vỗ tôi một cái:
"Dậy đi, sửa soạn chút nào."
"Sở Dịch vẫn đang đợi dưới nhà mà, đi thôi, tớ mời hai người ăn cơm."
Chỉ vì câu nói đó, mắt tôi bỗng cay xè.
Tôi và Diệp Diễm quen nhau hơn mười năm.
Ngoài bố mẹ ra, chúng tôi là những người hiểu nhau nhất trên thế giới này.
Cô ấy biết, tôi sẽ cảm thấy có áp lực vì cô ấy từng theo đuổi Sở Dịch hồi đại học.
Tôi cũng nhìn ra được…
Cô ấy đang cảm thấy có lỗi vì sự theo đuổi bồng bột năm đó.
Nhìn có vẻ vô tư, nhưng thật ra cô ấy rất tinh tế, luôn suy nghĩ cho tôi rất nhiều.
Cô ấy sẽ nghĩ rằng, có phải vì cô ấy mà tôi và Sở Dịch đã bỏ lỡ nhau suốt bao nhiêu năm qua không.
Tôi nắm lấy tay cô ấy.
"Cậu muốn ăn gì?"
Diệp Diễm quay sang nhìn tôi.
Tôi bước lên khoác vai cô ấy:
"Hôm nay không được nói chuyện giảm cân!"
"Tớ muốn ăn lẩu."
Diệp Diễm nhìn chằm chằm vào tôi:
"Cậu mời chứ?"
"Chị đây mời!"
"Thế còn Sở Dịch?"
Tôi lắc lắc điện thoại:
"Anh ấy nói có việc nên đi trước rồi."
Diệp Diễm bĩu môi:
"Cũng biết điều đấy."
Tôi xoa xoa đầu cô ấy.
"Tối nay là cuộc hẹn của hội chị em!"
Diệp Diễm đấm tôi một cái:
"Sao không nói sớm! Ăn lẩu xong tớ muốn đi uống rượu!"
"Được, uống!"
"Không say không về!"
"Được, không say không về!"
"Bảo bối, cậu phải luôn luôn hạnh phúc nhé!"
"Được! Chúng ta sẽ luôn luôn hạnh phúc!"
-Hết-