Truyện Zui
Đăng nhập Đăng ký

2

  1. Nhà
  2. Tất cả truyện
  3. Thì ra anh vẫn luôn đợi em
  4. Chương 2
Chương trước
Chương sau

5.

Biệt thự của Tiêu Tri Nguy ở Bắc Kinh, khi còn học đại học, tôi từng đến vài lần.

Phong cách tối giản, hiện đại.

Không có chút hơi thở của cuộc sống.

Hai năm không đến, nơi này vẫn y nguyên như cũ.

Tôi vào phòng tắm tắm rửa.

Chợt nhớ đến những câu nói mập mờ, không rõ ý anh ấy từng nói hai năm trước.

Nhớ đến ánh mắt anh ấy nhìn tôi vào ngày tôi chia tay Lý Hách, khi đứng bên đường hút thuốc.

Cả ánh mắt vừa rồi khi ở trong xe nữa.

Tự dưng thấy có chút bất an.

Khi đang sấy tóc, anh ấy dựa vào khung cửa nhìn tôi.

Tôi căng thẳng đến mức tay chân luống cuống, động tác sấy tóc cũng cứng ngắc lại.

Anh bước vào, cầm lấy máy sấy, vừa dùng tay luồn vào đuôi tóc tôi, vừa để gió nhẹ giúp tôi sấy khô tóc.

Động tác tự nhiên đến mức như thể đã làm vậy cho tôi cả ngàn lần rồi.

Tôi căng cứng cả lưng, khi tay anh khẽ kéo nhẹ những sợi tóc, cảm giác tê dại chạy dọc từng lọn tóc của tôi.

Nhìn thấy da gà nổi lên ở cổ và sự run rẩy của tôi, giọng nói trầm khẽ vang bên tai tôi:

"Lan Lan, em đang sợ à?"

Tôi lắc đầu theo phản xạ.

Giọng anh pha chút đắng chát:

"Đừng sợ anh nữa, được không?"

Hơi thở của anh quá gần.

Gần đến mức tôi gần như không dám thở.

Cuối cùng, anh đưa lại máy sấy vào tay tôi, không tiếp tục lại gần nữa.

Chỉnh trang xong, khi chuẩn bị rời đi thì thấy anh ngồi trên ghế sofa rộng lớn, tự rót cho mình một ly rượu.

"Tiểu Lan, lại đây, uống chén trà gừng nóng."

Anh đẩy về phía tôi một ly trà vừa pha.

Tôi thấp thỏm bối rối đứng bên sofa, cuối cùng cũng bước tới nhận lấy.

Không báo trước, anh lên tiếng:

"Lan Lan, em thật sự không nhận ra lòng anh, hay là giả vờ không thấy?"

6.

Tiêu Tri Nguy cứ thế mà nói ra lời tỏ tình.

Không lãng mạn, không bất ngờ, thậm chí còn giống như đang chất vấn.

Nhưng lại bất ngờ mở tung chiếc hộp Pandora trong lòng tôi.

Một cảm xúc nào đó đã lâu không chạm đến, bất chợt bùng nổ như sét đánh giữa trời quang, quét qua tâm hồn tôi.

Là sợ hãi, hay là thứ gì khác, tôi không rõ.

Tôi hoảng hốt đứng bật dậy:

"Em phải đi rồi."

Anh chặn tôi ở cửa chính.

"Trả lời xong câu hỏi của anh rồi hãy đi."

Tôi rối bời, cắn răng đáp:

"Xin lỗi, anh rất tốt, nhưng em…"

Anh ngắt lời tôi:

"Vậy tức là, em thật sự hiểu lòng anh."

Anh tiến đến gần, thân hình cao lớn tạo cảm giác áp lực.

"Lan Lan, em và Lý Hách ở bên nhau hai năm, em biết anh đã phải chịu đựng thế nào không?"

Tim tôi đau nhói, lỡ lời nói ra:

"Anh đừng như vậy… em sợ…"

Anh đưa tay lên, ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên tóc tôi, giọng khẽ thì thầm:

“Em thật sự sợ anh sao?”

“Lan Lan, em thử nghĩ mà xem, có khi nào cảm giác này… không phải là sợ, mà là… một điều gì khác?”

“Nếu em sợ anh, sao lại về biệt thự với anh?”

“Ở đây chỉ có hai chúng ta, em sẽ ở riêng với người mà em sợ sao?”

Tôi run giọng đáp:

“Anh là người đứng đắn… anh sẽ không làm gì cả…”

Đầu ngón tay ấm áp của anh khẽ lướt qua cổ tôi, giọng trầm thấp:

“Chuyện đó thì chưa chắc.”

“Em biết không? Suốt hai năm qua, anh đã bao lần mơ thấy em. Em trong giấc mơ, y như bây giờ…”

Ngón tay anh chạm đến môi tôi.

“Em có muốn biết, trong mơ, anh và em đã làm gì không?”

Tôi lắc đầu liên tục lắc đầu.

Anh bất ngờ bật cười trầm thấp:

"Em đỏ mặt rồi."

Tôi sững lại… đỏ mặt?

Tôi chưa bao giờ đỏ mặt cả.

Anh cầm tay tôi, nhẹ nhàng áp lên má mình.

Quả nhiên, ấm thật.

Tôi không biết phải đối mặt với tình huống này thế nào, đành lảng sang chuyện khác:

“Anh trai em cũng đến Bắc Kinh rồi, anh ấy nói tối nay chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau.”

Hình như tâm trạng của Tiêu Tri Nguy rất tốt, xoa đầu tôi nói:

"Đi thôi, chúng ta đến gặp cậu ấy trước đã."

7.

Anh trai tôi, Thư Lãng, thật ra không phải đến Bắc Kinh để tìm tôi.

Hai năm trước, anh ấy tạo ra một trò chơi, nổi tiếng khắp thế giới.

Trong tiệc ăn mừng, anh uống đến mức mất kiểm soát, không biết ai đã đưa một cô gái vào phòng khách sạn.

Khi mơ màng tỉnh dậy, đối phương đang khỏa thân chỉ quấn một chiếc chăn, ánh mắt đầy hoảng loạn và bất an.

Anh tôi nổi trận lôi đình, nghĩ cô ấy đang diễn kịch, gài bẫy anh.

Nhưng cô gái đó chỉ đỏ mắt, mặc lại quần áo rồi lặng lẽ rời đi, không để lại cả tên.

Không ngờ điều đó lại khiến anh tôi ám ảnh, tìm kiếm cô ấy suốt hai năm, nhưng không cách nào tra ra tung tích.

Lần này, anh đến Bắc Kinh là vì nhìn thấy cô ấy trong một tấm poster buổi hòa nhạc nhạc cụ dân tộc Trung Hoa.

Trong nhà hàng, chúng tôi cụng vài ly rượu.

Anh tôi nói, chúc mừng hai anh em nhà họ Thư, trong ngày nắng đẹp rực rỡ, cùng lúc vén mây thấy trăng, tìm thấy lối thoát nơi tăm tối.

Anh nói:

"Thằng nhóc Lý Hách đó, đúng là không có phúc. Sau này, nếu em quen bạn trai, không lấy anh làm tiêu chuẩn, thì ít nhất cũng phải như Tiêu Tri Nguy chứ, đúng không?"

Tôi bĩu môi:

"Không thèm lấy anh làm tiêu chuẩn đâu."

Anh tôi nháy mắt cười:

"Được rồi, được rồi. Vậy thì theo kiểu của anh Tiêu vậy."

Hình như tôi... lại đỏ mặt.

Hôm đó, Tiêu Tri Nguy vẫn điềm tĩnh như mọi khi.

Rất lâu sau tôi mới biết, chỉ vì câu nói đó, anh ấy vui đến mức đầu tư thêm một vòng vốn cho công ty game của anh tôi.

8.

Đêm khuya, trong xe, tôi nhìn mình qua gương chiếu hậu.

Mặt đỏ không tả được.

Cái tên điên Tiêu Tri Nguy đó, vừa nãy đã đè tôi lên ghế sofa ngay trước mặt anh tôi…

~ ~ ~

Sau hơn mười ngày theo sát một dự án từ thiện, tôi lại trở về.

Trong thời gian đó, tôi không liên lạc với ai cả.

Vừa về đến nơi, Tiêu Tri Nguy gọi điện bảo anh tôi đang buồn, uống say bí tỉ.

Anh tôi say như chết, nằm bẹp trên giường, còn gào lên:

"Có bạn trai thì sao, không có bức tường nào mà anh đây không phá được!"

Tiêu Tri Nguy cũng có vẻ đã say, dựa nghiêng trên ghế sofa, ánh mắt cứ dõi theo từng bước tôi đi ra đi vào.

Tôi dọn dẹp xong cho anh tôi, đứng trước mặt Tiêu Tri Nguy vẫy tay:

"Nhìn được mấy ngón đây? Em phải về rồi, anh lo cho anh em được không?"

Anh nhìn tôi chằm chằm.

Bất ngờ, anh nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng.

Anh nâng cằm tôi lên, trao một nụ hôn như muốn nuốt chửng tất cả.

Lúc đầu tôi sững người vì bất ngờ, sau đó cố đẩy ra, tránh né, muốn ngồi dậy:

"Anh say rồi!"

Anh tôi vẫn ở phòng ngủ cách đó một cánh cửa, cửa lại đang mở toang.

Vậy mà anh ấy lại dám làm loạn như vậy.

Anh lật người, nửa đè tôi lên ghế sofa, ngón tay lướt trên môi tôi:

"Sao không trả lời tin nhắn và điện thoại của anh?"

Tôi nhỏ giọng phản kháng:

"Anh buông em ra, anh trai em còn đang ở trong phòng!"

Anh cười trầm thấp:

"Nếu anh ấy không có ở đó thì được phải không?"

Rồi anh lại hôn tôi lần nữa, hôn xuống tận cổ, thì thầm bên tai tôi:

"Lan Lan, cho anh một cơ hội… được không..."

Cuối cùng tôi cũng đẩy anh ra, không để anh lấy cớ say rượu mà làm bậy.

Ngày trước, Tiêu Tri Nguy lễ độ, nhã nhặn, luôn khiến tôi sợ hãi.

Tôi từng nghĩ, ánh mắt anh ấy nhìn tôi, tuy hờ hững nhưng lại chứa đầy ham muốn bị kìm nén.

Giờ đây, anh ấy lại trực tiếp, bá đạo, hôn tôi không chút kiêng dè, tôi lại sinh ra nét e thẹn.

Chẳng lẽ, đúng như anh ấy nói, sự run rẩy, trốn tránh của tôi xưa nay… không phải vì sợ hãi…

Mà là vì… thứ gì đó khác?

Chương trước
Chương sau
  • Trang chủ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Mất mật khẩu?

Xin vui lòng nhập mật tên và địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo ra một mật khẩu mới qua email.

wpDiscuz