3
Ngày hôm sau, khi tôi đang chỉnh lại vị trí camera trong phòng khách, bác sĩ sản Trần Duệ gọi tới.
“Thừa Hoan, chúc mừng cô, dạo gần đây quá trình kích trứng khá tốt, có thể chuẩn bị bước tiếp theo cho việc làm IVF rồi…”
Đúng vậy, Cố Viễn Kiều bị tinh trùng yếu, suốt năm năm kết hôn, chúng tôi vẫn chưa có con.
Anh ta tư tưởng truyền thống, mà bản thân tôi cũng rất thích trẻ con.
Vì vậy, nửa năm trước, theo lời khuyên của Cố Viễn Kiều, tôi đã xin nghỉ không lương, ở nhà dưỡng sức, chuẩn bị làm thụ tinh trong ống nghiệm.
Khi vén áo lên, nhìn bụng đầy những vết kim do tiêm thuốc kích trứng, tôi bỗng thấy mình thật ngu ngốc.
Nếu thật sự muốn có con, đổi người đàn ông khác chẳng phải xong à?
Tại sao lại phải hành hạ bản thân đến thế?
Nghĩ thông rồi, tôi mỉm cười nói với bác sĩ Trần:
“Không cần nữa đâu bác sĩ Trần, tôi bỏ ý định làm IVF rồi.”
Làm IVF thường do phía nữ quyết định, làm hay không đều là quyền của mình.
Bác sĩ Trần khuyên nhủ tôi vài câu rồi cúp máy.
Quay đầu là bờ, tuy rắc rối, nhưng còn hơn là đâm đầu vào tường đến chảy máu.
Nghĩ đến đây, tôi liền gọi cho viện trưởng bệnh viện.
“Viện trưởng Trương, trước đây tôi nghỉ không lương vì việc nhà, nhưng giờ tôi muốn sớm quay lại làm việc, bác thấy có được không?”
Viện trưởng Trương là bạn của bố tôi, cũng là người hướng dẫn thực tập khi tôi học cao học. Những năm qua, ông ấy đã dành cho tôi sự bồi dưỡng không kém gì bố mẹ.
“Thừa Hoan, với năng lực của cháu thì quay lại bệnh viện không thành vấn đề. Nhưng trước mắt cần đến thành phố bên cạnh tham gia một khóa đào tạo, cháu thấy được không?”
“Dạ được, viện trưởng Trương.”
“Nhưng mà, bác có thể tạm thời đừng nói cho Viễn Kiều biết việc cháu quay lại làm không? Cháu muốn để dành một sự ‘bất ngờ’ cho anh ấy.”
Tôi và Cố Viễn Kiều đều là bác sĩ tại Bệnh viện Trung tâm thành phố, chỉ là anh ta bên khoa ngoại, còn tôi bên khoa nội.
Vừa hay, dạo gần đây bệnh viện có vị trí phó viện trưởng còn trống.
Nếu không vì tôi nghỉ việc, thì ngoài việc là vợ chồng, chúng tôi còn là đối thủ cạnh tranh nơi công sở.
Khi tôi đang thu xếp hành lý chuẩn bị đi đào tạo, Cố Viễn Kiều tan làm về đến nhà.
“Thừa Hoan, em định đi đâu vậy?”
Để tránh bị phát hiện điều gì, tôi cười bảo:
“Bác sĩ Trần nói gần đây chất lượng trứng của em không tốt lắm, nên em muốn đến viện điều dưỡng, cô ấy nói để theo dõi một thời gian.”
“Yên tâm đi, em sẽ sớm quay về.”
Ánh mắt Cố Viễn Kiều thoáng qua chút đắc ý, anh ta ôm tôi từ phía sau, hơi thở nóng hổi phả vào cổ tôi.
“Vợ à, vất vả cho em rồi, anh sẽ nhớ em lắm…”
Ngửi mùi sữa đặc trưng trên người anh ta, tôi suýt nữa nôn ra.
Tôi gạt tay anh ta ra.
“Viễn Kiều, em đã dặn dò Tô Hựu rồi, thời gian em không ở nhà, cô ấy sẽ đến giúp dọn dẹp, nấu ăn, chăm sóc anh.”
“Vợ yêu, em thật chu đáo.”
Trước khi đi, tôi còn cố tình sang dặn Tô Hựu một lần nữa.
“Tô Hựu, Viễn Kiều không biết nấu ăn cũng không biết tự chăm sóc bản thân, thời gian này làm phiền cô rồi nhé!”
Tô Hựu bế đứa bé, gương mặt lộ chút thương hại.
“Yên tâm đi Thừa Hoan, em sẽ thay chị chăm sóc tốt cho bác sĩ Cố.”
Từ sau khi Cố Viễn Kiều mỗi ngày tan làm đều ghé nhà cô ta, Tô Hựu bắt đầu trở nên kiêu ngạo trước mặt tôi, nhìn tôi như nhìn một bà nội trợ tuyệt vọng.
Khi tôi đến khách sạn nơi tổ chức khóa đào tạo, tôi mở điện thoại lên xem camera.
Chưa đến nửa ngày sau khi tôi rời nhà, Tô Hựu đã mặc váy ngủ mỏng manh, chậm rãi bước vào nhà tôi.
Chẳng bao lâu sau, Cố Viễn Kiều cũng từ bên ngoài trở về.
Vì tôi không có nhà, hai người họ hoàn toàn buông thả bản thân, gắn bó như keo sơn.
Trong sofa.
Trên ban công.
Trong nhà vệ sinh.
Chỗ nào cũng có dấu vết của họ.
Sau một hồi ân ái cuồng nhiệt, không biết trời đất là gì.
Cố Viễn Kiều thở hổn hển, nằm rạp trên bụng Tô Hựu.
“Tiểu Hựu, cảm ơn em.”
“Những năm qua cuộc sống của anh thật sự quá ngột ngạt, cho đến khi gặp được em.”
“Là em đã cho anh tái sinh, cho anh ngọn lửa nhiệt huyết, cho anh cảm giác bay bổng.”
“Để anh biết, thì ra cuộc sống vẫn có thể tuyệt vời đến thế…”
Tôi suýt nữa bật cười, một kẻ yếu sinh lý mà còn nói được những lời như thế, buồn cười đến cực điểm.
Nhưng tôi cũng hiểu Cố Viễn Kiều.
Trước mặt người khác, anh ta luôn tỏ ra nghiêm túc và bảo thủ, kìm nén quá lâu, tất nhiên cần phải giải tỏa.
Mà Tô Hựu, quyến rũ và chủ động, rõ ràng là đối tượng xả stress hoàn hảo của anh ta.
Tô Hựu khẽ dụi mắt, vòng tay ôm cổ Cố Viễn Kiều.
“Viễn Kiều, chúng ta làm thế này, anh không sợ Thừa Hoan biết rồi ly hôn với anh sao?”
Cố Viễn Kiều tự tin cười.
“Cô ấy không dám.”
“Nửa năm trước cô ấy đã xin nghỉ không lương, sắp sinh con rồi, nghỉ lâu như thế, bệnh viện sớm đã không còn chỗ cho cô ấy.”
“Hơn nữa…”
Cố Viễn Kiều dừng lại, càng chắc chắn hơn.
“Nghe nói vị trí phó viện trưởng đang trống. Nếu Thừa Hoan còn ở lại thì có thể gây áp lực cho anh, nhưng giờ cô ấy đã bị anh lừa về nhà sinh con, vị trí đó chẳng còn ai tranh với anh nữa, anh nhất định sẽ giành được.”
“Triệu Thừa Hoan bây giờ chỉ là một bà nội trợ thất nghiệp, lại không thể sinh con, chẳng phải nên ôm chặt cái đùi phó viện trưởng là anh sao.”
Tôi lạnh lùng cười, lưu lại video vào điện thoại.
Trong suốt thời gian đào tạo y khoa, tôi không hề lơ là.
Sau khi đã tiếp thu toàn bộ tinh hoa vào đầu, tôi mới bắt đầu điều tra Tô Hựu.
Cô ta sinh con ở Bệnh viện Trung tâm.
Dựa theo hồ sơ để lại lúc đó, tôi dễ dàng tìm được thông tin của cô ta trong máy tính:
Tô Hựu: đã kết hôn.
Chồng: Ngô Nghị.
Hừ, thì ra Tô Hựu này chẳng phải là bà mẹ đơn thân gì cả, mà đã có chồng.
Thảo nào lại sinh con.
Tôi thử gọi vào số của Ngô Nghị.
Sau một đoạn nhạc quảng cáo, một giọng nam khàn khàn vang lên:
“Alô? Ai đấy?”
Thấy tôi không nói gì, đối phương lại thử hỏi:
“Chào cô, bên mình cần dịch vụ lau kính trên cao phải không?”
Nếu đoán không nhầm, Ngô Nghị này chắc là một “người nhện” chuyên nghiệp, tức là công nhân lau kính cho các tòa nhà cao tầng trong thành phố.
Công việc này tuy lương cao nhưng vô cùng nguy hiểm.
Chỉ cần sơ suất là có thể rơi từ độ cao hàng trăm mét.
Tôi liền theo lời hắn mà tiếp chuyện:
“Vâng, anh xưng hô thế nào ạ?”
“Gọi tôi là sư phụ Ngô là được. Dạo này tôi đang làm vệ sinh ở khu vực Quảng trường Ức Đạt, chắc còn ba đến năm ngày nữa là xong. Đến lúc đó cô gọi số này là được.”
“Vâng, cảm ơn anh, sư phụ Ngô.”
Tôi đã có được thông tin mình muốn.
Quảng trường Ức Đạt cách khách sạn tôi đang đào tạo không xa, mà một người bạn thân của tôi cũng đang làm quản lý ở đó.
Sau khi kết thúc đào tạo, tôi chọn lúc giờ cơm, hẹn bạn đến phố ẩm thực cách Quảng trường Ức Đạt chỉ khoảng ba trăm mét.
Phố ẩm thực có vô số quán nhỏ, dù đồ ăn chỉ tạm được nhưng giá lại rẻ, còn được miễn phí nước nóng.
Mười đồng là đã ăn no, là nơi lý tưởng cho công nhân.
Bạn tôi chỉ vào một người đàn ông mặc đồng phục xanh đang ngồi trước quán súp thịt dê và nói nhỏ:
“Đó chính là Ngô Nghị.”
Chúng tôi đi qua, cố tình ngồi ngay sau lưng Ngô Nghị, rồi bắt đầu “diễn”:
“Mộng Dụ, để tớ kể cho cậu nghe một chuyện buồn cười.”
“Chẳng phải tớ có một bà hàng xóm sao, do chồng cô ta lâu ngày không ở nhà, cô ta lại đi dan díu với ông hàng xóm đối diện!”
“Đã vậy còn có một đứa con nhỏ đang cần bú mớm nữa kìa, đúng là lẳng lơ hết chỗ nói.”
“Đặc biệt là những người làm nghề nguy hiểm như thế, nếu vợ ở nhà lén lút vụng trộm, thì còn gì đau lòng hơn nữa chứ?”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Đây vốn là chuyện thị phi nhạy cảm, nên đám công nhân xung quanh, bao gồm cả Ngô Nghị đều nghe rõ, rồi xúm lại hỏi tôi:
“Cô em, sau đó thì sao nữa?”
Tôi cười khẽ:
“Tiếc thật, ông chồng của bà hàng xóm đó vẫn bị lừa mà chẳng hay biết gì!”
“Cô em, cô là người có học, nếu gặp chuyện như thế thì sẽ làm sao?”
“Tôi sẽ đánh cho cặp chó đó một trận ra trò, rồi bắt họ quỳ xuống viết bản kiểm điểm.”
“Cuối cùng làm một bản PPT hai trăm trang, đăng lên mạng, cho chúng không còn đường lui!”
Thấy mấy lời đó đã lọt trọn vào tai Ngô Nghị, tôi liền kéo Mộng Dụ rời đi.