Truyện Zui
Đăng nhập Đăng ký

3

  1. Nhà
  2. Tất cả truyện
  3. Thử thách tình yêu
  4. Chương 3
Chương trước
Chương sau

10.

Giấc ngủ này chẳng hề yên ổn.

Trong mơ, một bên là Chu Gia Vọng của những năm tháng thanh xuân, nắm chặt tay tôi, nụ cười rạng rỡ: “Kim Nghi, anh thích em lắm.”

Một bên khác là Chu Gia Vọng của hiện tại, lạnh lùng nhìn tôi: “Thẩm Kim Nghi, chúng ta chỉ là quan hệ thể xác, dù em có cầu hôn thì anh cũng không cưới em đâu.”

Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.

Cảm giác như bị ai đó ôm chặt từ phía sau, siết đến mức không thể thở nổi.

Tưởng rằng vẫn còn trong mộng, tôi cố gắng mở mắt.

Nhưng hơi thở nóng bỏng phả lên tai tôi.

Những nụ hôn nhẹ rơi xuống cổ, lan dần xuống xương quai xanh.

Một bàn tay lần vào dưới tà váy ngủ.

Làn da tiếp xúc với không khí lạnh khiến tôi bừng tỉnh.

Không phải mơ.

Khi Chu Gia Vọng định bế tôi lên người anh, tôi lập tức đá mạnh một cú, bật đèn ngủ.

“Chu Gia Vọng, anh bị điên à?”

Anh như kẻ say rượu, hơi thở nồng mùi cồn, gương mặt đỏ bừng.

Đôi mắt mông lung nhìn tôi:

“Kim Nghi ~ Em làm gì vậy?”

“Ôm chồng một cái đi mà.”

Giống hệt dáng vẻ khi trước, lúc anh trêu chọc tôi.

“Kim Nghi, ngoan nào~”

Anh lảo đảo tiến lại gần, muốn hôn tôi, có vẻ như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Tôi vung tay tát anh một cái:

“Chu Gia Vọng, chúng ta kết thúc rồi.”

Anh đờ đẫn nằm trên giường, lẩm bẩm:

“Kim Nghi hôn anh một cái đi…”

Tôi chẳng muốn đôi co với một kẻ say bèn mặc quần áo, rời khỏi nhà họ Chu trong đêm.

Nhiều ngày sau đó, tôi không còn gặp lại Chu Gia Vọng nữa.

Mọi thủ tục ở bệnh viện cũng sắp hoàn tất.

Ngày cuối cùng trước khi rời đi, Biên Tự gọi điện rủ tôi đi cầu phúc.

Tôi từ chối:

“Em phải về nhà dọn đồ, buổi tối còn có tiệc chia tay với đồng nghiệp nữa.”

Trước khi cúp máy, anh ấy chợt hỏi:

“Em có biết Chu Gia Vọng nằm viện ba ngày nay không?”

Vừa nói xong, Biên Tự cũng nhận ra điều gì đó, lập tức sửa lời:

“Mà thôi, ai quan tâm chứ.”

“Chết luôn đi cũng được.”

“Kim Nghi, coi như anh chưa nói gì.”

Tôi mở điện thoại, nhìn thấy bài đăng của Chu Gia Vọng trên mạng xã hội.

Quả thật là anh đang nằm viện.

Ngày đầu tiên: [Gãy xương sườn, sốt cao, chẳng ai thương.]

Ngày thứ hai: [Có người thương.]

Kèm theo đó là ảnh bạn gái mới của anh đang đút cháo cho anh ăn.

Ngày thứ ba: [Có tình yêu thì bệnh sẽ khỏi nhanh.]

Lại là hình hai người họ bên nhau.

Nhìn qua cũng biết là cố tình đăng để khiêu khích tôi.

Nhưng tôi chỉ cười nhạt, xoá luôn anh khỏi danh sách bạn bè.

Cảm giác ở tim cũng bình lặng hơn bao giờ hết.

Tôi biết mình đã cai nghiện thành công rồi.

Vậy nên tôi nhắn tin cho Biên Tự:

“Ngày mai giúp em một việc nhé.”

11.

Buổi tối, đồng nghiệp tổ chức tiệc chia tay cho tôi.

Giữa chừng khi đi vệ sinh, tôi vô tình nghe thấy giọng của Chu Gia Vọng.

“Con gái thì uống rượu gì chứ.”

“Anh uống thay em.”

Sau đó, tôi thấy anh ngửa đầu uống liền ba ly.

Vừa đặt ly xuống, ánh mắt anh lập tức chạm phải tôi.

Tôi dời tầm mắt, quay về phòng tiệc.

“Chị Kim Nghi, em thật sự không nỡ để chị đi đâu.”

“Bao giờ chị xuất phát vậy?”

Lời vừa dứt, sắc mặt Chu Gia Vọng trầm xuống, kéo tôi ra ngoài.

Giọng anh hết sức gấp gáp:

“Em sắp đi đâu?”

“Trao đổi công tác với bệnh viện khác.” Tôi lạnh nhạt rút tay khỏi anh.

Anh dường như thở phào nhẹ nhõm:

“Kim Nghi, ngày mai là sinh nhật anh.”

Tôi hờ hững đáp: “Ồ.”

Thấy tôi không có hứng thú, anh vỗ nhẹ vai tôi:

“Em nhất định phải đến.”

Chu Gia Vọng vẫn luôn như vậy.

Luôn ra lệnh cho người khác.

Mãi đến giờ tôi mới nhận ra, trong mối quan hệ này, anh lúc nào cũng chiếm thế chủ động, từng bước một kéo tôi đi theo nhịp của anh.

Khiến tôi quên mất rằng, lẽ ra ngay từ năm 16 tuổi, tôi đã nên hỏi một câu:

“Chu Gia Vọng, tại sao anh hôn em?”

“Chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì?”

Nhưng may mắn là tất cả đã kết thúc rồi.

Giờ đi tìm đáp án cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.

“Kim Nghi, anh sẽ đợi em đến.”

Tôi cúi đầu, không trả lời.

Anh còn định nói gì đó, nhưng…

“Anh ơi, mau vào đi~”

Bạn gái nhỏ của anh ló đầu ra gọi, giọng điệu nũng nịu.

Lời anh sắp nói lập tức bị chặn lại.

Anh nhìn tôi thật sâu nhưng cuối cùng vẫn quay người trở vào.

Sau khi anh rời đi, Trần Dĩ Sơ từ trong bóng tối bước ra, đưa cho tôi một tấm bùa bình an.

“Biên Tự dẫn bạn gái đi cầu phúc, anh tiện tay xin cho em một cái.”

Tôi nhận lấy, trên đó có thêu hai chữ “Kim Nghi”.

“Cảm ơn anh nhé.”

Anh ấy đút tay vào túi, khẽ gật đầu:

“Anh biết em sắp đi làm bác sĩ không biên giới.”

Tôi ngẩng lên nhìn anh ấy.

Anh ấy đã quay mặt đi nơi khác, giọng nói bình thản:

“Yên tâm đi, anh sẽ giúp em giấu chuyện này.”

“Không để Chu Gia Vọng làm phiền em đâu.”

Tôi mỉm cười:

“Cảm ơn anh.”

Lúc xoay người rời đi, anh ấy nhẹ nhàng gọi tên tôi: “Kim Nghi.”

“Ừm?”

Trần Dĩ Sơ ẩn mình dưới ánh đèn mờ nhạt, khẽ cong môi cười:

“Chúc em nhiệt huyết, chúc em tự do.”

12.

Ngay trước khi lên máy bay, điện thoại tôi vẫn rung lên liên tục.

Nhóm chat chung đang tràn ngập hình ảnh và tin nhắn về bữa tiệc sinh nhật của Chu Gia Vọng.

Giữa hàng loạt tin nhắn, có người nhắc đến tôi:

[Chị Kim Nghi, chị có đến không?]

Tôi không chút do dự, trả lời hai chữ: [Không đến.]

Sau đó, suy nghĩ một chút, tôi bấm chọn rời nhóm.

Người đã quyết định tiến về phía trước sẽ không còn lưu luyến quá khứ.

Yêu anh là thật.

Không yêu anh nữa cũng là thật.

Tôi từng đọc trong một cuốn sách rằng:

“Khi một người thất vọng đến cực điểm, họ thậm chí chẳng còn muốn nói thêm một lời nào.”

“Rời đi một cách rầm rộ thực chất chỉ là một phép thử.”

Khi đó, tôi nghĩ rằng, giữa tôi và Chu Gia Vọng có quá nhiều ràng buộc, quá nhiều năm tháng dây dưa, chắc chắn sẽ không đi đến bước này.

Nhưng bây giờ, cuối cùng tôi đã hiểu.

Sự ra đi thật sự luôn là trong lặng lẽ.

Chỉ là một buổi sáng bình thường, mặc một bộ quần áo giản dị nhất rồi lặng lẽ cắt đứt tất cả những gì đã từng trân quý trong suốt bao năm qua.

Trước khi máy bay cất cánh, tôi xoá toàn bộ phương thức liên lạc với Chu Gia Vọng, cũng coi như nói lời từ biệt với thanh xuân của mình.

13.

Bị xoá khỏi danh sách bạn bè, lúc này Chu Gia Vọng đang nhìn chằm chằm vào tin nhắn của tôi trong nhóm chat, nhíu chặt mày.

Hai chữ “không đến” kia như một lời nguyền, cứ thế ghim chặt vào tim anh.

Anh không biết mình đã nhìn nó bao lâu.

Mãi đến khi bàn tay mềm mại của cô bạn gái nhỏ vòng qua eo anh, giọng nũng nịu:

“Anh ơi, anh không vui sao?”

Chu Gia Vọng lập tức đẩy cô ta ra:

“Ai cho em tự tiện chạm vào tôi? Biến đi!”

Cô gái này là người anh cố tình thuê để chọc tức Thẩm Kim Nghi.

Anh ghét bị ép cưới, ghét bị trói buộc.

Mà cô hết lần này đến lần khác đối đầu với anh, còn mua chuộc hết mọi người đứng về phía cô.

Cứ như thể anh thật sự là một kẻ khốn nạn vậy.

Biên Tự từ nhỏ đã lớn lên với anh mà cũng nghiêng về phía cô.

Ngay cả Trần Dĩ Sơ cũng nói giúp cô.

Không phải anh không muốn cưới Thẩm Kim Nghi, anh chỉ ghét cái cách cô bắt anh phải kết hôn.

Vậy nên anh mới tìm một cô gái khác, để nhắc nhở cô rằng, đàn ông không nên bị giữ quá chặt, nếu không họ sẽ bỏ chạy.

Anh chỉ muốn dạy cô một bài học, muốn cô ngoan ngoãn hơn một chút, rồi sau đó sẽ nói rõ toàn bộ sự thật.

Vậy nên tối nay anh mới nhất quyết bắt cô đến tiệc sinh nhật, vì anh đã chuẩn bị sẵn một màn cầu hôn.

Chỉ cần cô xuất hiện, cô nhất định sẽ cảm động rồi sẽ tha thứ cho anh.

Chắc chắn là vậy.

Nhưng… sao cô vẫn chưa đến?

Chẳng lẽ tin nhắn trong nhóm chat chỉ là lời nói lúc nóng giận thôi sao?

Chu Gia Vọng uống hết ly này đến ly khác.

Ánh mắt vẫn luôn dán chặt về phía cửa ra vào.

Những năm trước, cứ đến sinh nhật anh, cô đều chuẩn bị từ rất sớm.

Nhưng lần này, cô không hề có bất kỳ động tĩnh nào.

Cho dù hai người đã từng ầm ĩ đến mức nào, cô cũng chưa từng tuyệt tình như vậy.

Anh đột nhiên nhận ra, anh không còn hiểu nổi Thẩm Kim Nghi nữa.

Tại sao anh cố ý thân mật với cô gái khác mà cô lại không hề tức giận?

Tại sao cô không cãi nhau, không chất vấn, không ép buộc anh?

Chỉ cần cô làm loạn một chút, anh sẵn sàng nhượng bộ ngay.

Thế nhưng cả tuần nay, cô nhìn anh như nhìn một người xa lạ.

Thậm chí ngay cả khi anh cố tình đăng bao nhiêu trạng thái ám chỉ việc mình bị ốm, cô cũng không một lần chủ động liên lạc.

Chu Gia Vọng cảm thấy bực bội vô cùng.

Đến tận 12 giờ đêm, cô vẫn không xuất hiện.

Cũng không có một tin nhắn chúc mừng sinh nhật nào.

Anh châm một điếu thuốc, cuối cùng cũng chịu thua.

Thôi vậy, không cãi nhau với cô nữa.

Anh đầu hàng.

Không nhịn được nữa, anh bấm gọi điện cho cô.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Anh liên tục gọi đi gọi lại, trong lòng dần dần trở nên hoảng loạn.

Có lẽ cô đang trực ca đêm sao?

Anh tự trấn an mình.

Thế nên anh gửi tin nhắn cho cô:

[Bao giờ tan ca? Anh qua đón em.]

Nhưng tin nhắn vừa gửi đi, chỉ hiện lên một dấu chấm than màu đỏ chói mắt.

Anh ngây người nhìn màn hình, cảm giác như có một vết rách vô hình đang xé toạc trái tim anh.

Cơn giận bùng lên, anh ném mạnh điện thoại xuống sofa.

Thẩm Kim Nghi, em giỏi lắm!

Nhưng rồi anh vẫn nhặt chìa khoá xe lên, chuẩn bị chạy đến bệnh viện tìm cô.

Cửa phòng bị đẩy ra, Biên Tự bước vào, ném một hộp quà lên người anh.

“Cái gì?”

Biên Tự cười lạnh, quay người định rời đi.

Chu Gia Vọng nắm lấy cổ tay anh ấy, cau mày:

“Cậu câm rồi à?”

Biên Tự bật cười chế giễu:

“Kim Nghi nhờ tôi trả lại nhẫn cho anh.”

Chu Gia Vọng siết chặt tay, giọng nói khàn đi:

“Cô ấy đâu? Sao không tự mình đến?”

“Đến làm gì? Nhìn cậu ân ái với người khác để tự làm đau lòng mình à?”

Ánh mắt Biên Tự lạnh như băng:

“Chu Gia Vọng, nếu không phải vì lớn lên cùng nhau thì tôi đã đấm cậu từ lâu rồi.”

“Không ai có thể mãi mãi đứng chờ một người.”

“Cậu không xứng với Kim Nghi.”

“Sau này, cứ chờ mà hối hận đi.”

Nói xong, Biên Tự vung tay bỏ đi.

Chu Gia Vọng nhìn theo bóng lưng anh ấy, siết chặt ly rượu trong tay đến mức làm nó vỡ nát.

“Hối hận?”

“Thẩm Kim Nghi, đúng là anh quá nuông chiều em rồi.”

“Không phải chỉ muốn ép anh cúi đầu sao?”

“Anh không chịu đấy!”

“Để xem em rời khỏi anh, em còn có thể đi đâu!”

Chương trước
Chương sau
  • Trang chủ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Mất mật khẩu?

Xin vui lòng nhập mật tên và địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo ra một mật khẩu mới qua email.

wpDiscuz