4
12.
Có lẽ vì đêm qua mộng mị liên miên, nên đến lúc tỉnh dậy, hắn đã rời đi tới Chỉ huy ty từ sớm.
Ta ăn sáng, giặt y phục, thì phát hiện chiếc tiểu y màu hồng phấn của mình được phơi trên giàn tre.
Nghĩ lại đêm qua… chẳng lẽ hắn dùng tiểu y của ta… làm việc đó?
Hắn rốt cuộc là có ý gì?
13.
Đêm ấy, hắn mang về cho ta mấy cuốn thoại bản.
Còn ta thì làm vài món ăn đơn giản.
“Những món này là nàng làm ư?”
Thật hiếm khi hắn chủ động mở lời, vẻ mặt lạnh lùng kia thậm chí còn mang theo vài phần khó tin.
Ta cười nói:
“Cũng tàm tạm, miễn cưỡng ăn được. Chàng nếm thử xem.”
Đã là thê tử của hắn, dù hắn có động tình hay không, ta cũng nên làm tròn bổn phận.
Không thể để người ta mỗi ngày tan triều trở về lại còn phải xuống bếp nấu cơm cho ta ăn.
Tiêu Hàn Sinh nếm thử một miếng, gật đầu:
“Ngon lắm!”
“Vậy mai ta học thêm vài món nữa nhé. Chàng có món gì thích ăn không?”
Ta khẽ hỏi, ánh mắt nhẹ nhìn hắn, muốn kéo gần khoảng cách.
Trong mắt hắn thoáng hiện lên niềm vui mừng, vẻ mặt vốn luôn nghiêm lạnh cũng mềm lại vài phần:
“Ta không kén ăn. Nàng nấu gì ta cũng thích!”
14.
Đêm đó, ta ngồi trong bồn tắm, nghĩ đến những ngày gần đây sống cùng Tiêu Hàn Sinh.
Hắn tuy tính cách lạnh nhạt, nhưng hành xử lại chu đáo dịu dàng.
Gả cho một phu quân như vậy… chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc sao?
Còn câu hắn nói ban nãy, dường như… có hàm ý khác?
Ta còn chưa kịp nghiền ngẫm thì từ đống củi bên cạnh bỗng có một con rắn bò ra.
Sột soạt… sột soạt…
“Á! Tiêu Hàn Sinh—”
“Cứu mạng!”
Tiêu Hàn Sinh lập tức lao vào.
Vừa trông thấy ta trần như nhộng ngồi trong bồn tắm, con ngươi hắn khẽ co rút, rồi vội vàng quay người sang chỗ khác.
“Chuyện gì vậy?”
Giọng hắn trầm thấp, mang theo khàn khàn.
Ta run giọng, mắt rưng rưng:
“Trong đống củi có rắn, mau đuổi nó đi!”
Hắn vừa trấn an ta, vừa bước tới gần:
“Nàng đừng sợ, rắn vùng này phần lớn không có độc.”
Ta rúc vào bồn nước, ánh mắt ngấn lệ, khẽ dẩu môi:
“Dù không có độc ta cũng sợ. Mau lên!”
Chẳng mấy chốc, hắn đã dùng tay trần túm lấy con rắn, tiện tay ném nó ra ngoài cửa.
Ta bị phen hù dọa, tay chân nhũn như bún:
“Tiêu Hàn Sinh… có thể ôm ta ra ngoài không? Ta không còn chút sức nào cả…”
Thân hình hắn khẽ khựng lại, bắp lưng cứng đờ.
“Nhanh lên… ta sợ…”
Dưới tiếng giục của ta, hắn đỏ mặt quay lại, bước tới bế bổng ta ra khỏi bồn tắm, dùng khăn lớn quấn quanh người ta, rồi nhẹ nhàng đặt lên giường.
Hắn cố tình không nhìn ta, ánh mắt luôn tránh đi.
Còn ta thì thấy… đến cả vành tai hắn cũng ửng đỏ.
Thậm chí... chỗ kia đã hơi đội lên.
“Y phục thay của ta còn trong kia…”
“Ta đi lấy cho nàng.”
Hắn vừa quay người, bước chưa được mấy bước đã suýt vấp vào bậc cửa.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch ấy, ta không nhịn được mà bật cười.
15.
Mấy đêm sau đó, ta đều nghe thấy tiếng nước ào ào vang lên vào lúc nửa đêm.
Trong lòng bực dọc:
Mỗi đêm phải tắm mấy lần mới đủ?
Hắn thật sự nghĩ dùng mấy gáo nước lạnh là có thể giải quyết được sao?
Một nữ tử xinh đẹp như ta đang ở bên cạnh, hắn là tái sinh của Liễu Hạ Huệ chắc?
Ta… chẳng lẽ lại không lọt vào mắt hắn chút nào?
Cơn giận ngầm bốc lên, ta quyết định mỗi sáng đều nấu canh khổ qua cho hắn ăn với cháo loãng.
Thậm chí chẳng buồn bắt chuyện nữa.
Sau ba ngày, hắn hình như cũng phát giác ra điều gì.
“Chiều nay ta tan làm sớm, đưa nàng ra ngoài dự tiệc.”
“Ừm.”
Tới nơi, ta mới biết hôm nay là tiệc mừng sinh thần của muội muội đại ca Lý — vị huynh trưởng từng muốn gả muội ấy cho Tiêu Hàn Sinh vào đêm tân hôn của chúng ta.
Nếu ngày ấy ta không nhờ ơn phụ thân mà được hắn cưới về…
Liệu hắn có cưới nàng ấy không?
Hai người sẽ cùng nhau sống những ngày tháng ân ái mặn nồng, và hắn… sẽ chẳng cần phải mỗi đêm dùng nước lạnh dập lửa nữa?
Nghĩ đến những điều kia, nơi ngực ta chỉ thấy nghẹn ngào khó tả.
Rượu trên bàn, không biết từ lúc nào, ta đã uống thêm mấy chén.
Lúc trở về nhà, ta đã say đến bước chân loạng choạng không vững.
Là Tiêu Hàn Sinh cõng ta về.
Ta ngồi trên giường, nhìn hắn bưng chậu nước bước vào, định giúp ta lau mặt rửa tay — từng cử chỉ đều chu đáo, tỉ mỉ.
Ta cắn môi, trong lòng bỗng trào lên một nỗi tủi hờn và xót xa.
Đúng lúc ấy, dãy chữ đã vắng bóng từ lâu lại bất ngờ hiện lên:
]Nam chính đúng là ngốc nghếch, tương tư bao năm, cuối cùng cũng được toại nguyện, vậy mà chẳng dám chạm vào.]
[Mỗi đêm cùng nàng nằm chung một phòng, tâm trí rối loạn, nhưng lại cố gắng nén xuống, phải ra dội nước lạnh để hạ hỏa, sợ dọa nàng sợ.]
[Cũng bởi hắn nhìn thấy nam phụ tìm đến, biết nữ phụ là bị ép phải gả cho mình, sợ rằng một ngày nào đó nàng sẽ hối hận.]
Ta không dám tin, nhìn chăm chú Tiêu Hàn Sinh trước mặt.
Hắn… đã thầm thương ta bao năm?
Lòng hắn… thực sự có ta?
[Nữ phụ à, nếu nàng thật sự muốn sống tốt với nam chính, thì mau lên đi!]
[Nữ phụ thân thể mềm mại yêu kiều, là cực phẩm hiếm thấy, e chỉ có nam chính thân cường thể tráng mới kham nổi nàng thôi.]
Ta nhìn gương mặt lạnh lùng của Tiêu Hàn Sinh, lòng khẽ rung động.
Ta nhẹ nhàng kéo tay hắn, đặt lên ngực mình.
“Phu quân, chàng thấy thiếp… có đẹp không?”
Ánh nến đỏ lay động, tim ta đập loạn như trống trận.
Tiêu Hàn Sinh kinh ngạc vì hành động của ta, mặt lập tức đỏ như máu, bàn tay khẽ run, vội vàng rụt về như bị kim châm.
Hắn đột ngột giật tay lại, khiến thân mình ta nghiêng về phía trước, lao vào lòng hắn.
Môi mềm khẽ chạm vào cằm hắn.
Tiêu Hàn Sinh cứng người tại chỗ, mặt và cổ đỏ rực như sắp nhỏ máu.
[Nữ phụ này… là thật lòng sao?]
[Nàng trêu chọc nam chính như thế, e rằng tối nay hắn phải ngâm mình trong nước lạnh cả đêm mất.]
Ta nhìn thân thể hắn căng cứng, ánh mắt không dám nhìn thẳng ta.
[Nữ phụ, nàng chỉ cần khơi thêm chút lửa, hắn sẽ không nhịn nổi nữa đâu.]
Thật vậy sao?
Ta nghe lời xúi bẩy, rụt rè cởi y phục.
“Phu quân… chàng có thích thiếp không?”
Tấm tiểu y màu hồng phấn lộ ra, ta đưa tay nâng mặt hắn, bắt hắn nhìn thẳng ta.
Ta thấy ánh mắt hắn lập tức tối lại, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống.
“Thích!”
Một chữ phát ra, giọng khàn khàn trầm đục, như dã thú bị giam cầm lâu ngày sắp thoát lồng.
Chỉ cần ta gật đầu, hắn sẽ lập tức lao đến.
Ta khẽ cắn môi, ánh mắt quyến luyến:
“Phu quân… xin chàng thương ta.”
Lời vừa rơi xuống, hắn liền siết chặt eo ta, cúi đầu hôn xuống — nụ hôn như sóng lửa trào dâng.
16.
Nến hồng cháy suốt đêm.
Ta bị hắn lật qua lật lại, hành hạ đến mức ngay cả sức xuống giường cũng không còn.
Tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, mềm nhũn như nước…
Rốt cuộc… là ai không kham nổi ai?
Ta cố gắng ngồi dậy, thì thấy Tiêu Hàn Sinh bưng chậu nước bước vào.
“Đừng động, nàng cần gì cứ nói với ta.”
Nhớ đến chuyện đêm qua, mặt ta bất giác đỏ ửng.
Nhìn hắn vẻ mặt thỏa mãn mà dịu dàng, ta liền hết sạch tức giận.
“Khát nước… muốn uống một chút.”
“Chờ ta, ta đi lấy.”
Sau khi uống nước xong, hắn dùng khăn mềm lau người giúp ta.
Ta mỉm cười dịu dàng:
“Phu quân, sau này chúng ta cùng nhau sống những ngày yên ổn được không?”
“Thiếp sẽ không về Thông Châu nữa.”
“Thiếp và Phó Hành đã giải trừ hôn ước từ lâu rồi.”
“Từ nay về sau, thiếp chính là thê tử của chàng.”
“Chỉ là… thê tử của chàng.”
17.
Tiêu Hàn Sinh nhìn ta, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa thoáng mang nghi hoặc.
Nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu:
“Lời nàng nói, ta đều tin.”
Ta hôn nhẹ lên má hắn một cái, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, nụ cười nở rộ như hoa.
Còn hắn thì vành tai đỏ bừng cả lên.
Đúng là một vị võ tướng thô ráp mà thuần khiết!
Hai người đã viên phòng, tự nhiên không còn lý do để tách giường.
Ban ngày hắn ra Chỉ huy ty luyện binh, ban đêm trở về thì… luyện ta.
Mấy ngày liên tục, ta chỉ quanh quẩn trên giường, thực sự bị hắn ép đến kiệt sức.
Sáng hôm sau, hắn dọn sẵn cơm sáng mang đến cạnh giường:
“Quần áo nàng cứ để đó, ta về sẽ giặt.”
“Buổi trưa, trong nồi có sẵn cơm và thức ăn, chỉ cần hâm nóng lại là dùng được.”
“Cơm tối đợi ta về rồi cùng ăn.”
Ta u oán liếc hắn, ăn xong mà giọng vẫn khàn khàn:
“Tiêu Hàn Sinh… chẳng lẽ chàng là sói hả?”
“Tối nay dù nói gì đi nữa, cũng không được lộn xộn.”
“Không thì… ta e cái mạng nhỏ của mình cũng mất dưới tay chàng mất thôi.”
Hắn làn da màu đồng, toàn thân toát ra khí lực mạnh mẽ.
Trước kia còn biết thẹn thùng đỏ mặt, nay thì mặt dày vô sỉ hẳn lên.
“Tối nay để nàng nghỉ ngơi, ngày mai ta đưa nàng đi ăn tiệc rượu.”
Ta thẹn đến nỗi phải giơ tay cấu hắn một cái, nhưng cơ bắp hắn cứng như sắt, khiến tay ta đau ngược trở lại.