Truyện Zui
Đăng nhập Đăng ký

3

  1. Nhà
  2. Tất cả truyện
  3. Vợ cũ là con gái nhà tài phiệt
  4. Chương 3
Chương trước
Chương sau

7.

Hồ Minh Triết dỗ dành hai đứa trẻ xong thì cuối cùng cũng hẹn tôi sáng thứ Hai đến cục dân chính làm thủ tục.

Tôi quay lại nhìn căn nhà mà mình đã sống suốt bao năm qua một lần cuối, rồi không ngoảnh đầu mà rời đi.

Hai ngày trôi qua rất nhanh.

Tôi đến cục dân chính đúng giờ như đã hẹn, hoàn tất thủ tục ly hôn với Hồ Minh Triết một cách suôn sẻ.

Tờ giấy ly hôn còn chưa kịp ấm tay, thì Hồ Minh Triết và Vạn Thanh Yên đã lập tức quay lại để đăng ký kết hôn.

Vạn Thanh Yên đưa tờ giấy chứng nhận kết hôn ra, lắc lư trước mặt tôi đầy đắc ý:

“Người thức thời mới là tuấn kiệt. Cô không gào khóc, cũng không làm ầm lên, thật khiến tôi phải nhìn cô bằng con mắt khác đấy.”

Sắc mặt Hồ Minh Triết lại không hề đắc ý như Vạn Thanh Yên.

Anh ta đỏ hoe mắt, nhìn tôi đầy áy náy:

“Tâm Nguyệt, anh biết chuyện lần này là anh có lỗi với em.”

“Nhưng anh có thể hứa với em một điều… chỉ cần em chịu sửa cái tính khí của mình, anh vẫn chào đón em quay về. Đề nghị để em làm vợ lẽ, vẫn còn hiệu lực.”

Triệu Quế Trân liếc tôi một cái, giọng điệu châm chọc:

“Cô cũng đừng trách tôi với Minh Triết. Hai người đi đến bước này, cô cũng có phần trách nhiệm đấy.”

Tôi không nhịn được mà đảo mắt một cái. Tôi có trách nhiệm?

Nếu thật sự phải nói trách nhiệm của tôi là gì, thì chắc là… tôi đã quá tốt.

Tốt đến mức gồng gánh tất cả sóng gió, để anh ta sống yên ổn như một bông hoa trồng trong nhà kính, ngỡ rằng cuộc đời này sẽ mãi trôi êm đềm như thế.

Nhưng tôi tin, chẳng bao lâu nữa, Hồ Minh Triết sẽ hiểu ra — không có tôi, cuộc đời anh ta sẽ ra sao.

Thấy tôi im lặng, Hồ Minh Triết dường như lại càng cảm thấy áy náy, lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng:

“Trong đây có mười ngàn tệ, em cầm lấy mà thuê chỗ ở đi.”

Tôi không đưa tay nhận lấy, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng:

“Thôi, cứ để các người giữ lấy mà dùng. Sắp tới chỗ cần dùng đến tiền, chắc chắn sẽ không ít đâu.”

Hồ Minh Triết sững người một lúc, còn chưa kịp mở miệng thì điện thoại trong túi anh ta đã đổ chuông.

Anh liếc nhìn màn hình hiển thị, vội vàng bắt máy.

Tôi không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì, nhưng sắc mặt Hồ Minh Triết ngay lập tức tái nhợt:

“Cái gì? Rút vốn sao??”

8.

Tôi biết kịch hay sắp bắt đầu rồi, nên không rời đi mà khoanh tay đứng đó, thản nhiên nhìn Hồ Minh Triết.

Lúc này anh ta hoàn toàn chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến vẻ mặt của tôi, chỉ lo lắng đáp vào điện thoại:

“Sao lại rút vốn? Sao có thể rút đúng lúc này chứ? Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là lên sàn rồi! Hợp Hưng là nguồn vốn lớn nhất của chúng tôi, nếu họ rút lui thì chúng tôi còn niêm yết cái gì nữa?”

Dù Vạn Thanh Yên và Triệu Quế Trân không hiểu hết nội dung cuộc gọi, nhưng nhìn biểu cảm nghiêm trọng của Hồ Minh Triết, cả hai lập tức biến sắc.

Vạn Thanh Yên không biết rằng lúc này tốt nhất là nên im lặng.

Lo lắng, cô ta kéo tay Hồ Minh Triết, giọng run rẩy hỏi:

“Chồng ơi, xảy ra chuyện gì vậy? Ai muốn rút vốn? Có nghiêm trọng không?”

Hồ Minh Triết lúc này đầu óc như nổ tung, căn bản không còn tâm trí để để ý đến cô ta.

Anh lập tức hất tay cô ra, gắt lên:

“Tránh ra! Không thấy tôi đang bận à?!”

Vạn Thanh Yên bị đẩy ngã xuống đất, nước mắt lập tức tuôn rơi:

“Chồng à… anh làm em đau đấy…”

Nhưng không ai thèm an ủi cô ta.

Thậm chí cả Triệu Quế Trân – người trước giờ luôn bênh vực cô ta – giờ cũng chỉ lạnh mặt bảo:

“Im miệng đi!”

Hồ Minh Triết gần như bật khóc trong điện thoại, giọng gấp gáp:

“Cậu mau đi tìm hiểu rõ giúp tôi đi! Cậu chỉ nói mỗi câu ‘rút vốn’ thì tôi biết làm sao?!”

“Tôi trả lương cho cậu là để cậu giải quyết vấn đề, chứ không phải ném vấn đề lại cho tôi! Bây giờ lập tức điều tra rõ ràng cho tôi, tại sao lại đột ngột rút vốn?!”

“Không được gọi cho Mạnh Tâm Nguyệt! Cô ta đã không còn là phó tổng của công ty nữa rồi! Chuyện này, cậu phải tự mình giải quyết!”

Nói xong, Hồ Minh Triết lập tức cúp máy.

Anh ta vốn định quay người rời đi đến công ty, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của tôi, liền sững lại.

Ngay sau đó, như kẻ mất trí, anh lao đến trước mặt tôi, siết chặt lấy cánh tay tôi, gằn giọng:

“Là cô đúng không? Cô đã làm gì?”

9.

Cũng chưa đến mức quá ngu.

Hôm đó sau khi tôi ký thỏa thuận tay trắng ra đi, chẳng mang theo thứ gì, rời khỏi biệt thự ngay lập tức.

Vừa rời khỏi cổng, tôi lập tức gọi điện cho cha mình, chỉ nói ngắn gọn tình hình.

Cha tôi không ngờ con gái mình lại vướng phải một gã đàn ông tồi giống hệt ông thời trẻ, suýt nữa tức đến phát bệnh.

Tuy nhiên, tôi đã ngăn ông ngay khi ông định lập tức “hủy diệt” công ty của Hồ Minh Triết, và yêu cầu ông hãy chờ đến thứ Hai mới rút vốn.

Bởi vì tôi hiểu rất rõ con người Hồ Minh Triết.

Nếu việc rút vốn xảy ra trước khi chúng tôi chính thức ly hôn, anh ta chắc chắn sẽ nghi ngờ là do tôi đứng sau.

Dù anh ta không thể làm gì tôi về mặt pháp lý, nhưng anh ta hoàn toàn có thể cố tình không chịu ly hôn để giày vò tôi.

Vì vậy, tôi phải chắc chắn ly hôn xong trước, cắt đứt tất cả với gã đàn ông cặn bã đó.

“Cô nói đi chứ!” – Thấy tôi im lặng, ánh mắt Hồ Minh Triết càng trở nên điên dại,

Tôi không hề nghi ngờ, nếu giờ tôi thừa nhận, anh ta thật sự có thể liều mạng với tôi.

Nên tôi chỉ bình tĩnh mỉm cười, phủ nhận:

“Giám đốc Hồ, anh đang nói linh tinh gì thế? Chính anh từng nói, các nhà đầu tư đều là vì nể mặt anh mới đầu tư. Tôi chỉ là người ngoài, vài câu nói của tôi sao có thể khiến người ta rút vốn được chứ?”

“Tôi có bản lĩnh lớn đến mức đó sao? Đủ để xoay anh vòng vòng à?

Còn nữa, anh mau đi xem vợ mới cưới của mình đi, bị anh đẩy ngã ra đất đấy, đáng thương lắm kìa.”

Lời này vừa dứt, Triệu Quế Trân lập tức quay sang trút giận, đấm đá túi bụi vào người Vạn Thanh Yên:

“Tất cả là do con sao chổi như cô! Mọi chuyện vốn đang tốt đẹp, vừa cưới cô xong là người ta lập tức rút vốn – chắc chắn là lỗi của cô!”

Vạn Thanh Yên bị đánh đến mức ôm đầu bỏ chạy, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ, cảnh tượng náo loạn thu hút không ít người vây quanh xem.

Thấy người mỗi lúc một đông, mà trò hay tôi muốn xem cũng đã đủ rồi, tôi tranh thủ lúc Hồ Minh Triết không để ý, quay người rời khỏi cục dân chính, không ngoảnh đầu lại.



Chương trước
Chương sau
  • Trang chủ

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Mất mật khẩu?

Xin vui lòng nhập mật tên và địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo ra một mật khẩu mới qua email.

wpDiscuz